(*)Con chip không gian ảo được tháo ra khỏi mặt cửa, sau hai ngày lười biếng không ngồi dậy, quả nhiên xương cốt trên thân thể có chút đau mà.
Bệnh hen suyễn bộc phát tuy làm Thánh Âm khó thở, nhưng những điều đó không còn quan trọng nữa.
Hệ thống chủ đưa ra cảnh báo khẩn cấp về vấn đề an nguy của nhân loại, chứng tỏ Đường Ám đã xuống tay hạ thủ.
Nếu Thánh Âm còn chậm trễ một bước nữa, chỉ sợ là mọi chuyện sẽ không thể cứu vãn.
Ngay khi tháo xong con chip không gian ảo, trong lòng cá bèn nảy sinh chút hoài nghi, bàn tay cô ấy ôm lấy nắm đấm cửa, song cô vẫn không dám mở ra...Căng lỗ tai ra nghe ngóng, Cá Âm liền hiểu có gì đấy không đúng rồi...!
Bên ngoài...thế giới bên ngoài quá mức im lặng...!
Im lặng kiểu như...vùng đất chết vậy, một nơi không còn sự sống...!
Thánh Âm khẽ dậm nhẹ chân một cái, cảm tưởng như trên cả thế giới này, có mình mình thôi ấy.
[ Ngồi xổm xuống.
] Từ trong tâm trí cô, đột ngột vang vọng giọng điệu của con mẻ hệ thống chủ.
Mồm nó chỉ phun ra độc nhất hai chữ, khiến con cá nhất thời không hiểu được nó đang ám chỉ cái gì.
Cô ngốc lăng hỏi: "Hả, ngồi gì cơ?"
[ Ý tôi là ngồi xổm xuống, nhanh lên! Ngay lập tức.
] Tiếng nói của hệ thống chủ nhuốm chút bực bội, đầu óc Thánh Âm tuy đang mịt mù khói sương, nhưng ít nhất lúc này cô cũng hiểu được hệ thống chủ đang nói gì.
Con cá làm theo, buông tay khỏi nắm đấm cửa, ngồi xổm trên nền đất.
Hệ thống chủ quả thật có chút hài lòng: [ Lấy khẩu súng la ze ra.
Ba mươi giây nữa quái vật sẽ chém đôi ngôi nhà này.
]
Thánh Âm: "..." Được rồi! Hít một hơi thật sâu, con cá lăn mình đến chân giường.
Hai tay đưa lên, mò mẫm trên tấm nệm, nhanh nhẹn lấy chiếc túi xách trên giường xuống...!
Cô ấy có chút phân vân...!
Nên dùng súng la ze hay đại bác nguyên tử đây ta?
À mà thôi, đại bác nạp đạn lâu lắm.
Vẫn là súng la ze nhanh gọn lẹ tuyệt vời hơn!
Tay mới cầm vững được súng la ze, thì từ xa, một thanh âm quái dị đinh tai nhức óc đã ập tới, hại cho con cá không khỏi cuống cuồng cả lên.
Trên không trung với nền trời đỏ rực, quái vật khổng lồ nhe ra hàm răng sắc bén với chiếc lưỡi dài loằng ngoằng.
Nước dãi thi nhau chảy dọc khoé miệng, biểu lộ sự đói khát của nó.
Mùi đồ ăn trong căn nhà nhỏ dưới đất thật thơm, thèm chết nó mất.
Hạ dần dần thân mình, giang đôi cánh sắc bén ra, quái vật sung sướng rít gào.
Vang lên cùng với tiếng gào rú của nó, ngôi nhà nhỏ duy nhất còn vẹn toàn trong khu căn cứ chính thức bị cắt làm đôi nửa.
Nửa phần trên của ngôi nhà bị con quái vật hất tung ra đằng sau, nền gạch vỡ vụn nát bét, bụi mù thổi tung.
Tốc độ chém gió của nó nhanh đến đáng sợ, mới chỉ chớp mắt một cái, Thánh Âm đã thấy mái nhà bay đâu rồi...!
Nhưng giờ cô làm gì có thời gian suy nghĩ nhiều xem mái nhà mất tích nơi nao.
Tiểu yêu tinh nhanh tay rút súng, giơ nòng súng lên trời, nhấn cò, pằng chíu.
Quái vật bị ăn đau chỗ cánh, tư thế bay bèn xiêu xiêu vẹo vẹo.
Chỉ là đau chưa quá năm giây, cái cánh bị bắn thương của nó liền phục hồi lại rồi.
Đáp chân xuống mặt đất, nó phát điên há mồm lên trời gào rú thật to.
Hành động phản kháng vừa nãy của đồ ăn kia đã thành công chọc giận nó.
Thánh Âm hơi hơi hoang mang, chỉ sợ tí nữa sẽ có thêm mấy con quái vật khác mò đến đây.
Cô lại không có thời gian nán ở chỗ này lâu đâu.
Nhưng chết tiệt! Đánh chết một con quái sẽ tốn bao thời giờ chứ!
Dù cho muốn chạy chỉ sợ là đã quá muộn.
Quái vật đã há to cái mõm đầy răng nanh, tung cánh lao đến chỗ con cá đang đứng rồi.
Nghiêm mặt giơ súng lên, Thánh Âm lại bắn thêm phát súng.
Chỉ là con quái vật còn chưa kịp né tránh, thì ở một xó xỉnh ất ơ củ chuối nào đấy, một con yêu quái cơ bắp khổng lồ khác bèn đột ngột nhảy ra, cắn lấy con yêu quái có cánh kia, hung ác quần quật...!
Hai yêu quái oánh lộn, nhân loại nọ liền bị chúng lãng quên...!
Cá Âm ngẩn người...!
Cô may mắn nghĩ mình đã thoát khỏi hang cọp, đang tính thở phào chạy đi, lại xui xẻo rơi vào miệng sói.
Con sói đó đứng đằng sau bỗng nhiên đột kích, một tay xách cả thân thể mảnh mai của người thiếu nữ vào ngực mình.
Tham lam vùi đầu vào hõm cổ người yêu