Làm Hoàng hậu thật sự rất mệt mỏi, dù cho người có được sự sủng ái vô hạn của Hoàng đế đi nữa.
Tại sao?
Ngoài cung thì đám quan thần cứ ngậm miệng một câu, mở miệng một câu là chửi Hoàng hậu. Rồi hoàng thượng dạo gần đây đã mấy ngày không lâm triều, chìm đắm vào mĩ sắc cùng tân sủng hậu. Hại cho danh tiếng Thánh Âm lan xa là nàng yêu nữ quyến rũ quân vương, khiến người bỏ bê việc triều chính. Tấu chương dâng lên đòi phế hậu càng ngày càng nhiều. Nhưng Lưu Tổ Đế mê mẩn thân thể tiểu yêu tinh đến vậy, sao dễ dàng buông tay.
Đám quan thần lải nhải quá nhiều, phạt!
Ai lan tỏa tin đồn xấu về Thánh Âm một câu, giết!
Đấy là chuyện ngoài cung, còn trong cung thì càng mệt thêm. Tại vì cứ hễ tầm năm giờ sáng là lại xuất hiện một đám đàn bà rỗi hơi chạy đến Khôn Ninh cung để thỉnh an Hoàng hậu nương nương. Nhưng không, điều đáng sợ hơn cả là hội chị em phụ nữ quần là áo lụa, cả người thoang thoảng hương phấn tươi trẻ này lại rất già.
Tỉ như Mẫn Quý phi, bà ta chắc cũng ngoài ba mươi tuổi. Con trai của bả là Kính vương điện hạ người người kính trọng, tuổi thằng nhóc đó còn lớn hơn Hoàng hậu nàng đây.
Hay là Lâm Thục phi, trước đây là đối thủ một mất một còn cùng Mẫn Quý phi trong cung. Bà cô này thì đẻ được một hoàng tử, một công chúa. Hai đứa con này của bả, cả hai đứa đều lớn tuổi hơn Thánh Âm hết.
Rồi đến Tả Chiêu nghi, cũng đẻ được một hoàng tử nhưng do không có sự sủng ái của vua nên trải qua cuộc sống trong cung rất không dễ dàng.
Ôi vân vân và mây mây. Những người trên chỉ là một vài gương mặt đại diện tiêu biểu cho cuộc chiến cung đấu mà thôi. Chứ "Tam cung lục viện Thất thập nhị phi", có khi Lưu Tổ Đế tùy tiện lăn giường với một mẻm ất ơ nào đấy xong cũng quên béng mặt người ta luôn ấy chứ.
Thánh Âm rất mệt mỏi, nàng không có rỗi hơi đâu mà cả đêm khàn giọng kêu la với Lưu Tổ Đế. Rồi đến bốn rưỡi sáng bị vực dậy để bày ra phong thái của một bậc mẫu nghi cho đám cung phi kia xem. Thế nên trong một đêm hắc nguyệt phong cao nọ, Hải yêu lại tiếp tục dụ dỗ lão hoàng đế trên giường: "Hoàng thượng~."
"Sao, ái phi?"
"Hoàng thượng, người ta vì ngài mà chiến đấu cả đêm. Buổi sáng thần thiếp chỉ muốn ngủ dậy muộn xíu, thế nên có thể bỏ qua nghi thức thỉnh an được hông dạ?" Lưu Tổ Đế bị mê huyễn phấn ảnh hưởng tới thần trí, cứ ôm cái gối bông trong người mà thâm tình kêu ái phi này, ái phi kia. Nghe giọng điệu hờn dỗi của tiểu yêu tinh mà mình thương, lão liền đồng ý ngay tắp lự: "Được, ái phi. Thế nên nàng phải phục vụ trẫm thật tận tình nào."
Lão cười khà khà, lại đem gối bông đè dưới thân. Bắt đầu cho một cuộc tự kỉ mới.
Thánh Âm ngồi bên bàn trà nhìn tràng cảnh trước mặt mỗi đêm đã sớm quen thuộc, mắt nàng cũng đã mất đi khả năng mù rồi còn đâu. Đưa tay nâng chung trà hoa cúc lên nhấp một ngụm, nàng bắt đầu tùy theo từng động tác nâng lên hạ xuống của Lưu Tổ Đà rên rỉ theo: "Chỗ đó, đúng rồi...Là chỗ đó...Hoàng thượng mãnh quá đi~."
Hời, công phu mồm mép trên giường của Hải yêu