Nghe xong những lời này của Lão Tú Ông, mặc kệ cho nó có phải là sự thật hay không, nhưng Thánh Âm chợt không còn cảm giác tội lỗi khi chuẩn bị mã tấu để chém chết Vân Khinh nữa. Người phụ này ác độc còn hơn cả nàng, gì mà dùng bom để nổ chết người chứ.
Chơi gì khủng vậy!
Quá đáng sợ! Nên thay Trời hành đạo, tiễn ả về Diêm Vương thôi.
"Sao rồi đồ nhi? Con nếu lo sợ bị ám sát thì cứ ở lại trong Hoa Gian Tửu chơi đi. Đừng về hoàng cung nữa, vi sư giới thiệu cho con vài nam kỹ cơ bắp, đẹp trai." Lão Tú Ông phẩy phẩy tay áo, hương thơm son phấn bắn ra tứ phía. May là con yêu tinh này đã ngửi nhiều đến nỗi không có cảm giác gì nữa. Nàng phiền muộn uống sạch ly trà, nói: "Sư phụ ơi, nghe từ người con thấy tình hình trong hoàng cung rất không ổn. Mà còn Yến Hành ở đó, con không thể bỏ mặc thằng bé được."
Không chỉ mỗi Yến Hành, còn nhiệm vụ.
Mẹ kiếp! Có cảm tưởng vị diện này sẽ ra đi trong sự thất bại.
"Vậy là con vẫn phải về hoàng cung đấy à? Ây dà, nếu con không nhắc đến thì ta cũng không nhớ mình có một đứa cháu đâu." Dứt xong câu này, Lão Tú Ông bèn đứng cái bật dậy. Hù cho Hải yêu giật bắn người, mém nữa làm rớt ly trà. Y nhìn đồ đệ nhà mình, một cái nhìn đầy bất đắc dĩ và cảm thông. Đưa ngón tay lên vén tóc, y buồn bực bảo: "Thiệt tình, ta vẫn luôn có mong muốn làm (*)ngoại tổ mẫu. Giờ biết mình có một đứa cháu rồi thì sao có thể để thằng bé chết được."
(*) Ngoại tổ mẫu: Là bà ngoại đó, ý là cái ông Lão Tú Ông này mún làm grandmother của Yến Hành đấy=))))
Vừa tỏ ra rầu rĩ, Lão Tú Ông vừa quay thêm mấy vòng để diễn tả nội tâm mình: "Nể tình tôn tử, vi sư sẽ mang đồ đệ ngốc trở về hoàng cung. Thế nên ấy, ta vừa mới từ Giang Nam trở lại kinh đô, tạm thời sẽ không đi phiêu bạt giang hồ. Lần sau đến Hoa Gian Tửu con nhớ mang đứa cháu này tới cho tổ mẫu nha~."
Chữ "nha" ở cuối lại còn phải ngân dàiiii...
Thánh Âm giật giật khoé miệng, kiềm nén xúc động muốn há mồm cười to. Cố ngoan ngoãn gật đầu: "Vậy đồ nhi xin nhờ sư phụ. Buổi sau gặp mặt, tuyệt đối sẽ không khiến người thất vọng."
"Đồ đệ ngoan...Hì hì hì..." Lão Tú Ông hất khăn gấm, cái eo mềm mại khẽ lắc lắc. Y cười tủm tỉm: "Để hôm nay, vi sư cho con mở mang tầm mắt."
Mở mang tầm mắt của sư phụ thật là bố nó khiến cho Thánh Âm hú hồn.
Lão Tú Ông bảo nàng đứng trước cửa đợi người, tiểu yêu tinh ngoan ngoãn làm theo. Ngồi xổm ở cửa sau Hoa Gian Tửu đếm hạt cát, đã quá một nén hương, sao vẫn chưa thấy sư phụ xuống...
Vừa mới nghĩ đến y, y liền xuất hiện, cứ như thần giao cách cảm vậy.
"Đi nào, đồ đệ ngốc. Chúng ta cùng vào hoàng cung."
"Sư phụ, người lại hoá trang...thành ai đây?" Thánh Âm phủi tay áo đứng dậy, nhìn vị công tử mặc thanh sam ngọc thụ lâm phong đứng trước mặt. Dung mạo phấn son dày đặc của y đã thay đổi, trở thành gương mặt của một người khác. Mà không chỉ vẻ ngoài, đến cả khí chất cũng được lột xác hoàn toàn. Cái vẻ ưỡn ẹo của một tên bê đê đã lặn mất tăm mất tích, thay vào đó chính là...nhìn y trông rất (**)strange, rất men lỳ.
(**) Strange: thẳng.
Nhưng mà bản chất của một người khó thay đổi lắm, dẫu cho vẻ ngoài y có thay đổi như thế nào chăng nữa.
Ngọc thụ lâm phong, tiêu tiêu sái sái không quá năm phút, Lão Tú Ông