Khánh Phong cười đến là vui vẻ.
Cậu lặng lẽ rời đi, trong lúc lơ đãng nhìn thấy Mai Hạ cũng hướng mắt về phía cậu, gật đầu một cái.
Cậu lui về góc tối, nhìn Đắc Hải hơi cau mày, dáng vẻ nhẫn nhịn, sau đó lấy cớ rời đi.
Cậu nhìn đồng hồ, những cây kim vẫn đang chăm chỉ dịch chuyển.
Cậu nhắm mắt, khẽ cười: "9...2...1..7 Đắc Hải cảm thấy trong lòng như có một ngọn lửa thiêu đốt.
Nó không bùng lên mà âm ỉ cháy, khiến cho lòng hẳn cồn cào.
Giờ phút này, Đắc Hải đã đoán ra được bản thân bị hạ thuốc.
Không nghĩ tới, cũng có người đồng dạng dùng chiêu này tính kế hẳn.
Đắc Hải vẫy tay, gọi lại một người phục vụ ngỏ ý muốn nghỉ ngơi.
Chắc chắn ở đây có phòng cho khách.
Người giúp việc ngay lập tức dẫn đường.
Hắn đẩy cửa vào phòng cho khách, hầu gái lễ phép mở cửa cho hản.
Đến khi cánh cửa chuẩn bị khép lại, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Xin lỗi, váy tôi bị bẩn.Cho hỏi tôi có thể tới đâu thay đồ?"
Giọng của Hương Ly! Đắc Hải không nghĩ nhiều, ngay lập tức xông ra.
Trong sự kinh ngạc của hai người, hẳn túm lấy Hương Ly lôi vào phòng.
Hầu gái đối mặt với ánh mắt hung dữ của Đắc Hải, run rẩy quay đầu, coi như chuyện gì cũng không biết.
Khánh Phong nhận ra vẻ khác thường của cô gái giúp việc, hắn đi tới, vờ như thuận tiện nói: "Sắc mặt cô có vẻ không tốt nhỉ? Hôm nay bận quá ư?"
"Dạ không.."
Cô gái thấy một soái ca giá trị triệu đô hỏi thăm mình, khuôn mặt đỏ ửng đáp.
"Có chuyện gì sao?"
Hương Ly lúc này cũng đi qua.
Chẳng mấy khi Đắc Hải không quấn lấy mình.
Cô đương nhiên muốn tranh thủ lại gân Khánh Phong.
Mai Hạ hứng thú hỏi.
"Thuốc 000 hạ là thuốc kích thích không sai, thế nhưng khi kết hợp với một mùi hương còn khiến người uống sinh ra ảo giác.
Cụ