Mai Hạ mở mắt ra, đã trở lại không gian.
Cô xoa đầu, vươn vai một cái.
Ở một thân thể già yếu nhiều năm chính là không quá thoải mái.
Hệ thống 689 lăn tới, nói: "Chủ nhân, đổi mảnh kí ức chứ?"
"Đổi!"
Mai Hạ nhắm mắt lại, tập trung nhìn những hình ảnh không ngừng xẹt qua trong đầu.
Lúc này, cô nhìn thấy có rất nhiều nam nữ bên cạnh cô, nếu không phải xung quanh đều là mây trắng, cô còn nghĩ đây là một thế giới bình thường nào đó.
Trong kí ức, bản thân cô đi dạo hôi lâu, đối với nơi đó rất quen thuộc.
Mọi người nhiệt tình mà chào hỏi, trò chuyện với cô.
"Tiểu thần Mai Hạ!"
Chợt, một người vội vàng chạy tới, khuôn mặt rạng rỡ xem chừng vui vẻ lắm.
"Cô" trong mơ quay người lại, mỉm cười nói: "Chuyện gì vậy tiểu thần Alexa?"
Tiểu thần Alexa hất mái tóc dài mượt, vui vẻ đưa cho cô một hộp quà: "Minh vừa hoàn thành một nhiệm vụ ở nhân gian.
Có chút quà mọn tặng cậu này.
"
Mai Hạ nhướng mày, nói: "Được rồi, đừng vòng vo nữa.
Cậu muốn gì nào?"
"Đúng là hiểu tớ, tớ muốn ở lại trần gian ít ngày.
Cậu giúp tớ nha, cớ gì cũng được.
"
"Thôi được rồi.
Chỉ lần này thôi đấy" Cô mỉm cười.
Alexa mỉm cười, muốn nói gì đó, thế nhưng Mai Hạ nghe không rõ.
Khuôn mặt của cô gái kia cùng khung cảnh mờ dần rồi biến mất.
Cô mở mắt ra, biết được phần kí ức này đã kết thúc rồi.
Hóa ra cô không phải là một linh hồn lang thang, trước đây cô từng làm một tiểu thần.
Tuy cô không biết tiểu thần này là gì, nhưng nhìn tạo hình khá giống thiên thần.
Có lẽ cô từng ở trên cao kia phụng sự thần linh.
Nhưng vì cái gì cô bị giam dưới vực sâu? Có lẽ cô đã làm một việc sai trái nghiêm trọng nào chăng
"Chủ nhân? Ngài mệt mỏi thì cứ ngủ đi"Giọng của hệ thống vang lên nhẹ nhàng.
Mi mắt Mai Hạ dần nặng trĩu, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Hệ thống vỗ cánh bay xuống, sau đó ánh sáng chợt lóe, hóa thành một cô bé chừng 5 tuổi.
Thế nhưng biểu cảm nghiêm túc trên mặt lại không phù hợp với hình đáng non nớt này.
Mắt trái của cô bé lóe lên, ẩn hiện những kí hiệu phức tạp.
689 khẽ thở dài, sau đó xoa