Ngọc Lan mặt mày tái mét, không nghĩ tới đối phương sẽ nói như vậy.
Đây quả thực là trắng trợn khiêu khích và khoe khoang.
Cô ta liếc nhìn Mai Hạ một cái, sau đó không cam lòng mà rời đi.
Mai Hạ nhìn theo lắc đầu, cảm thấy đau đầu không thôi.
Cùng là nữ phụ với nhau, hà cớ gì mà lại làm khó nhau thế? Hôm nay bà Phúc cũng làm cô ngoài ý muốn.
Không ngờ sức chiến đấu của bà lại mạnh như vậy.
Có thể làm Ngọc Lan nghẹn họng không nói được câu nào.
Thấy cô đang nhìn mình, bà Phúc vỗ tay cô, cười nói: "Cháu không cần để ý.
Người ta là tiểu thư thì sao chứ? Có ông chủ chống lưng, cháu việc gì phải sợ."
"Cháu không sợ"
Cô lắc đầu nói.
"Cảm ơn bác đã bênh cháu"
"Có gì đâu.
Về nhà đi"
"Dạ"
Tuy chuyện này Mai Hạ không nói tới, thế nhưng Quang Huy vẫn biết chuyện.
Còn ai ngoài bà Phúc cơ chứ.
Buổi tối, khi cô đang chơi với Ngọc Thư, hắn xuất hiện ở cửa, vẻ mặt không quá tốt.
Cô tưởng có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, vội vàng đứng dậy: "Có chuyện gì sao ạ?"
"Ừ, lại đây"
Hắn gật đầu rồi nhìn sang em gái mình.
"Anh nói chuyện với Mai Hạ một chút, em tự chơi được chứ?"
"Được ạ"
Cô nhóc không tỏ vẻ gì vẫy tay.
Mai Hạ rụt rè nhìn lưng hắn, trong đầu thâm nghĩ xem bản thân có làm chuyện gì sai không.
Hình như không có, chẳng lẽ là vì gân đây cô học làm bánh, làm Ngọc Thư ăn đồ ngọt hơi nhiều? Quang Huy dẫn cô tới phòng làm việc, nhìn cô chăm chú.
Mai Hạ gãi má, không biết nên mở lời nhận sai thế nào.
Rốt cuộc, hắn lên tiếng phá vỡ không khí tĩnh lặng: "Em không có gì muốn nói à?"
"Dạ, em xin lỗi!"
Cô cúi gập người, nói.
"Em xin lỗi, em hứa từ nay sẽ không để Ngọc Thư ăn quá nhiều đồ ngọt nữa"
Quang Huy giật mình.
Vốn hỏi cô có gì muốn "tố cáo" với mình không, vụ chạm mặt buổi sáng chẳng hạn.
Thế nhưng không có, ngược lại bị lời của cô làm cho dở khóc dở cười.
Hản vỗ vai cô, nói: "Thái độ thành thật nhận sai của em là rất tốt, nhưng anh không nói việc đó."
"Dạ?"
Cô ngẩng đầu lên.
"Vậy anh nói đến việc gì? Ngoài chuyện này, em đều làm tốt mọi thứ mà?"
"Ngốc quá"
Hắn kéo tay cô, để cô ngồi xuống cạnh mình.
"Nghe nói hôm nay em gặp Ngọc Lan?"
"Phải.
Bà Phúc kế cho anh nghe à?"
Mai Hạ cười.
"Em nghĩ không phải chuyện to tát gì"
Dù sao đối phương mới là bên bị thiệt.
"Không phải chuyện to tát?"
Quang Huy nhíu mày.
"Em đang nói gì đó? Bị bắt nạt mà còn nói nhẹ nhàng như vậy? Anh đã nói em mà bị đối phương làm khó thì cứ đáp trả lại cơ mà?"
Bị bắt nạt? Ai? Cô á? Mai Hạ không biết tại sao anh lại nghĩ vậy.
Nghĩ lại thì có chút bất đắc dĩ, có lẽ bà Phúc gì bảo vệ cô nên đã thêm mắm thêm muối vào câu chuyện hôm nay rồi.
Ngọc Lan mà biết chắc tức hộc máu mất.
Cô buồn cười lắc đầu: "Anh hiểu nhầm rồi.
Em không bị bắt nạt.
Em là người yếu đuối thế sao?"
Quang Huy cau mày, tuy không nghĩ cô là người yếu đuối nhưng địa vị khác biệt rõ ràng là sự yếu thế của cô.
Hắn chỉ sợ cô kiêng kị nên chịu thiệt thôi.
"Đừng lo.
Em mà thật sự không đối phó được đã sớm chạy về mách anh rồi.
Nào cần bà Phúc nói?"
Cô cười.
"Ừ, em biết vậy là tốt"
Quang Huy đưa tay vỗ đầu cô, ánh sáng màu cam từ ngọn đèn hắt vào khiến khuôn mặt hẳn trở nên ấm áp hơn thường lệ rất nhiều.
Mai Hạ ngẩn người, không biết có phải do ánh sáng hay không mà đôi mắt kia lại mâm ấm đến kì lạ.
Hắn nhìn thẳng vào mắt cô, không che giấu cảm xúc của mình.
Vừa rồi khi nói những lời đó, hắn trông thật nghiêm túc và có phần hứa hẹn.
Giống như ý bảo bản thân sẽ là chỗ dựa của cô vậy.
Mai Hạ cắn môi, nghĩ về "giấc mơ" hôm qua, có phần hơi khó xử.
"Giấc mơ" chân thực như vậy, lỡ không phải mơ thì sao? Nếu là như vậy, người trong giấc mơ của cô là ai còn phải nói sao? Trong căn biệt thự này, cô tiếp xúc nhiều nhất chính là hắn.
Suy đoán nảy ra trong đầu khiến cô xao động.
Sẽ không...!Hắn...!Sẽ không phải là người kia đó chứ?
"Sao im lặng thế? Cảm động?"
Giọng của Quang Huy làm cô giật mình.
Không biết từ lúc nào, hai tay hẳn áp lên má cô.
Vì hai bên bị ép nên môi hơi chu ra, giống như đang làm