Mai Hạ bứt ra khỏi dòng hồi tưởng, cô lắc đầu, chuyện qua rồi còn nghĩ gì nữa, cô cần chú tâm tới người trước mắt của hiện tại.
Quang Huy nhìn cô ngồi ở đây cũng nhàm chán, vì thế cho cô trở về.
Cô không hiểu sao hắn lại thay đổi ý định nhanh như vậy, thế nhưng cũng không thắc mắc mà vui vẻ đứng dậy rời đi.
Khi mở cửa phòng, cô nhìn thấy quản gia không biết đứng ở bên ngoài từ bao giờ.
Mai Hạ cười, không hiểu sao nhìn ánh mắt của quản gia Kha có gì đó rất lạ.
Cô chào một câu rồi vội vã chạy đi.
Lần này ông không gọi lại nhắc nhở cô phải "đi chậm, nói khẽ, cười duyên" nữa.
Quang Huy cũng thấy ông, cười nói: "Có chuyện gì sao?"
"Không có gì, chỉ là có chút cảm khái thôi"
Ông Kha nói.
Ông là người hầu trung thành trong nhà, thời trẻ đã theo hầu cha của Quang Huy.
Điều này đồng nghĩa với việc ông chăm sóc cho Quang Huy từ nhỏ tới lớn.
Hắn cũng không hoàn toàn coi ông là người hầu và ngược lại.
Hiện tại cuối cùng cũng thấy đứa trẻ mà mình chăm sóc năm nào đã tới lúc yêu đương, quả thật có chút xúc động.
"Từ bao giờ mà ông lại dung túng cho cô ấy vậy?"
Hắn cười khẽ.
Quản gia Kha cực kỳ nghiêm khắc, nhất là với người hầu.
Theo lời ông thì mỗi người trong căn biệt thự này đều phải cẩn thận để giữ gìn mặt mũi của chủ nhân.
Không phải có câu "chủ nào tớ nấy" hay sao? Nếu là trước kia hoặc người khác, ông đã gọi lại răn dạy cả tiếng đồng hồ.
"Là nữ chủ nhân thì dù có lật mái nhà tôi cũng không có ý kiến.
"
Ông Kha hiếm khi hài hước đùa giỡn.
Ngón tay Quang Huy gõ từng tiếng trên mặt bàn, không phản bác.
Ông Kha nhướng mày, hiểu rõ cười cười.
Nhớ tới cái gì, ông cười nói: "Phải rồi, tôi có vẻ nói hơi sớm.
Dù sao cô Mai Hạ có làm nữ chủ nhân ở đây hay không cũng không phải hoàn toàn do ông chủ quyết định"
"Có ý gì?"
Hắn nhíu mày.
“Ý rằng phải có sự đồng ý của cô Mai Hạ.
Nếu trong lòng cô ấy có người khác thì việc sao thành được.
"
"Ai?"
Ông Kha không thể vô cớ tới đây nói những lời này.
Nhất định là có "đối tượng khả nghi" rồi nên ông mới làm vậy.
Ông Kha đi vào, trong tay là một cái máy tính bảng.
Dùng vân tay mở, bên trong rõ ràng là một video.
Âm thanh khá ồn, rõ ràng là một sự kiện gì đó.
Nếu Mai Hạ và Khánh Phong xem được nhất định sẽ nhận ra đây là video trình diễn của team Khánh Phong hôm trước.
Quả nhiên, khi thấy cô cầm hoa tặng một người con trai khác, mày của hắn cau lại càng chặt.
Hắn cười lạnh một tiếng, có chút khó chịu kéo cổ áo.
Đương nhiên chẳng có tác dụng gì, hản không nóng bên ngoài mà nóng trong lòng.
Quang Huy nhắm mắt, thâm nghĩ bản thân phải bình tĩnh.
Bạn bè tặng hoa nhau là chuyện hết sức bình thường đúng không? Đúng không? Chết tiệt! Tại sao cô lại tặng hoa hồng? Lần đầu tiên hắn cảm thấy sắc đỏ ấy chói mắt vậy đấy.
Hắn có phải nên khen cô nàng nào đó thật giỏi không? Mặc váy hắn mua đi gặp người đàn ông khác? Mai Hạ đang chuẩn bị kể chuyện cho Ngọc Thư, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân.
Cô bé nhìn thấy người tới là ai, vui vẻ cười: "Anh!"
Cô cũng quay đầu, vừa nói chuyện với nhau xong, chẳng lẽ quên cái gì? "Còn chưa ngủ?"
Hắn nhíu mày.
"Ngọc Thư, em cũng lớn rồi đấy.
Không cần có người dỗ ngủ mỗi đêm nữa"
"Hả?"
Ngọc Thư ngơ ngác, không hiểu tại sao lại có sự thay đổi đột ngột này.
"Em phải tự lập thôi.
Nếu không em định để Mai Hạ dỗ ngủ tới bao giờ? Sau này có hoạt động dài nào của trường học, em sẽ làm sao đây?"
"Đúng là thế! Cơ mà.
.
"
"Không thương lượng.
Giờ em mau ngủ đi, để anh nói chuyện với Mai Hạ"
Ngọc Thư gật gật đầu, sau đó ngoan ngoãn nằm im trên giường.
Cô thấy vậy cũng cầm quyển truyện đứng lên cùng hắn ra khỏi phòng.
Mai Hạ nghĩ rằng hắn nói có chuyện muốn nói với mình chỉ là cái cớ để cô có thể ra ngoài.
Không ngờ cổ tay lại bị nắm lấy, kéo đi.
"Anh dẫn em đi đâu thế?"
Mai Hạ ngơ ngác hỏi.
Bước đi của hẳn hơi nhanh, cô có chút không theo kịp.
Bỗng nhiên hắn quay đầu lại, cô phanh không kịp, lao thẳng vào lòng hắn.
Mai Hạ không ngờ lại có tình huống máu chó thế này, vội vàng lùi lại phía sau một bước nhỏ.
Thế nhưng kích thích vẫn còn ở phía trước chờ cô.
Quang Huy đưa tay nắm lấy