Đến bốn rưỡi chiều, Quang Huy gọi Mai Hạ chuẩn bị về.
Cô nhướng mày, vậy mà hôm nay hắn lại tan tầm sớm.
Hắn cầm lấy áo vest nói: "Hôm nay chúng ta đi đón Ngọc Thư"
Mai Hạ đương nhiên không có ý kiến gì.
Cô nhanh chân theo sau hắn, bàn luận nốt về tiệc sinh nhật của cô bé vào ngày kia.
"Hôm đó không chỉ có Ngọc Thư, em cũng sẽ thật xinh đẹp và lộng lẫy" Hắn đánh tay lái cười nói.
"Em?" Cô chỉ vào mình, cười nói.
"Thế nào? Sợ em làm mất thể diện của anh?"
"Đừng xuyên tạc ý anh" Hắn xụ mặt nhìn cô một cái.
"Anh đương nhiên là muốn cho em thứ tốt nhất, xinh đẹp nhất rồi.
"
"Hừ hừ, dẻo miệng ghê" Mai Hạ cười nói.
"Em không thể nhận quá nhiều thứ từ anh được.
Anh không sợ em đào mỏ hả?"
"Đào được gì thì đào đi.
Anh có tiền.
Với lại không ai tiếc tiền cho người phụ nữ mình yêu cả.
Anh thấy đáng giá là được rồi"
Câu trả lời vừa ngọt vừa đầy mùi tiền.
Mai Hạ chép miệng, không thèm nói gì nữa.
Quả đúng là nam chính nhỉ? Thật là dẻo miệng.
Xe dừng trước cổng trường của Ngọc Thư.
Mai Hạ ngay lập tức nhìn thấy cô bé đeo balo cùng bạn bè đi ra.
Thấy chiếc xe quen thuộc, cô bé liền tạm biệt bạn của mình rồi lao về phía hai người.
"Anh!!! Có cô nữa ạ?"
Ngọc Thư không ngờ có cả Mai Hạ đi cùng.
Cô liền mở cửa xe cho cô bé vào.
Ngọc Thư liến thoắng kể về chuyện trên lớp hôm nay.
Quang Huy đương nhiên không giỏi vụ này, cùng cô bé trò chuyện chỉ có Mai Hạ.
Ngọc Thư đã quen với việc đến ngày sinh nhật của mình thì những người giúp việc đều về nhà.
Thấy nhà cửa không có ai cũng không bất ngờ gì.
Thông thường hai anh em sẽ đi ra nhà hàng ăn tối, thế nhưng năm nay vì có Mai Hạ nên vẫn trở về ăn cơm như thường lệ.
Nhưng khác biệt ở chỗ, hôm nay Quang Huy cùng cô nấu cơm.
"Anh chắc đấy chứ?" Mai Hạ không tin tưởng lắm đeo tạp đề cho hắn.
"Nghi ngờ anh đấy à?" Quang Huy nhướng mày nhìn cô.
"Anh tuy không phải đầu bếp chuyên nghiệp nhưng cũng biết một chút đấy nhé.
Lấy anh đi rồi anh nấu cơm cho ăn"
Mai Hạ phì cười, không tiếp tục đề tài này mà nói: "Vậy thì nhặt hộ em mớ rau kia với.
"
"Ừ được"
Trong phòng bếp vang lên tiếng nước và tiếng lạch cạch của nồi niêu.
Ngọc Thư ngồi ngoài phòng khách, thi thoảng ngó đầu nhìn lén.
Bóng dáng hai người cùng nhau làm việc thật hài hòa.
Cô bé không hiểu cái gì gọi là tình yêu, chỉ biết khi ở cạnh Mai Hạ, anh của cô bé rất rất vui vẻ chứ không như trước đây.
Ngọc Thư gặm táo, thầm nghĩ thật muốn ngày nào cũng như thế này.
Mai Hạ phải công nhận cô đánh giá thấp hắn.
Nhờ có Quang Huy trợ giúp mà tốc độ nấu ăn nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Cô tháo tạp đề, sau đó buôn cười nói với hẳn: "Áo tiền triệu của anh giờ bị ám mùi rồi haha"
Mới tiếng trước áo của hẳn còn thơm mùi nước hoa nhẹ, ấy mà bây giờ thì bị mùi đồ ăn át mất.
"Còn cười? Chắc em không vậy.
" Quang Huy nhướng mày.
"Thấy tội cho anh và cái áo thì hôn cái an ủi xem nào.
"
"Không, em không có lương tâm nên không thấy tội cho anh đâu" Cô lè lưỡi sau đó bỏ chạy.
Ba người ngồi ăn tối, chợt bên ngoài có tiếng mưa rơi tí tách.
Mai Hạ nhìn ra ngoài cửa, trời tối đen như mực không thấy rõ gì hết.
Tiếng lá cây xào xạc cho thấy bên ngoài đang nổi gió, xem chừng rất lạnh.
Trong nhà lại trái ngược hoàn toàn, ấm áp không chỉ bên ngoài mà còn trong lòng.
Đó là lý do mà chúng ta cần một ngôi nhà và một gia đình của riêng mình.
"Hôm nay lạnh đấy.
Em không cần về phòng đâu.
Ở lại nhà chính đi" Quang Huy nói.
Thật lòng thì hắn đã từng đề nghị cô ở lại nhà chính thay vì ở gian nhà cũ.
Thế nhưng Mai Hạ lại từ chối vì cô không muốn bị mọi người chú ý trong nhà.
Hôm nay không có ai khác ngoài ba người, đúng là cô có thể ở lại.
Mai Hạ nhìn hắn, mím môi cười: "Được"
Trong nhà đương nhiên có phòng cho khách.
Hơn nữa không chỉ có một.
Cô chọn bừa một căn phòng, đem vài đồ linh tinh của mình tới.
Điều mà cô vui nhất là nhà tắm ở đây lớn hơn ở phòng cô rất nhiều.
Đuôi cá càng trở nên thoải mái vùng vây, nước bắn ra tung tóe trên sàn nhà.
Cô vui vẻ tắm rửa sạch sẽ, sau đó nằm lăn lộn trên giường.
Vi Quang Huy đã nói không cần dỗ Ngọc