Dạ Thành nghiêng đầu nhìn về phía cây hoa tím kia.
Hắn không biết nhiều về cây cỏ, không biết cái cây trước mắt này có ý nghĩa gì và người mà Mai Hạ nghĩ đến là ai.
Dù không liên quan đến mình nhưng không hiểu sao Dạ Thành vẫn muốn biết, có lẽ là do tò mò chăng? Hắn nghĩ.
Thanh Cúc cười bưng chén nước nói: "Thôi, chị uống ngụm nước đi nào"
Mai Hạ biết đây là nước đã được bỏ thêm "gia vị", thế nhưng cũng không từ chối.
Ngồi được một lúc, cô cười nói vài tiếng với mọi người rồi ra ngoài.
Thanh Cúc vui mừng lắm, cũng kiếm cớ ra ngoài gọi một gã sai vặt đã thuê từ trước mời Dạ Thành tới chỗ hẹn trước còn mình thì đuổi theo Mai Hạ.
"Chị Mai Hại Chị sao vậy?"
Nàng ta tỏ vẻ quan tâm nói.
"Chóng mặt chút.
Sao vậy?"
Cô vờ không khỏe nói.
"Không có gì ạ.
Em thấy một chỗ vừa đẹp vừa thoáng.
Chị ra đó ngồi nghỉ tạm chút đi"
Thanh Cúc dìu Mai Hạ tới một mái đình vắng vẻ.
"Chị chờ ở đây, em bảo người tìm thầy lang cho."
Mai Hạ gục trên bàn, thuận miệng ừ một tiếng.
Thanh Cúc hớn hở rời đi.
Cô nhắm mắt, công nhận chỗ này đẹp thật đấy chứ.
Lại còn mát nữa.
Khi cô sắp vào giấc, một âm thanh vang lên: "Sao nào? Gọi ta ra xem ngươi ngủ à?"
Dạ Thành đã tới.
Hắn hôm nay mặc một bộ quần áo màu trắng, họa tiết thêu chỉ đỏ.
Khuôn mặt vẫn không có biểu cảm nhưng không hiểu sao cô lại cảm giác giống như hắn đang giận dỗi.
Mai Hạ mở mắt, nói: "Là người khác mời điện hạ chứ không phải thân nữ"
Dạ Thành thoáng chốc hiểu ngay.
Hắn nhìn cô nói: "Đắc tội ai?"
Có chuyện gì vậy? Mọi người sao lại ra đây?"
Cô ra vẻ không hiểu hỏi.
Nhắc đến đây, mọi người lộ rõ vẻ lúng túng.
Vừa rồi Thanh Cúc vẻ mặt hoảng hốt chạy lại, nói nghe thấy âm thanh kỳ