Dạ Thành cầm lấy cây trâm, nói: "Ta giúp ngươi cài"
Mai Hạ nghe lời cúi đầu xuống, hẳn rất hài lòng vì thái độ nghe lời của cô.
Hẳn nghiêng người về phía trước, giơ tay lên.
Khoảng cách hai người rút ngắn lại không ít.
Với Mai Hạ đã ở một thế giới hiện đại thì khoảng cách giữa hai người chẳng là gì, thế nhưng Dạ Thành thì lại là người cổ đại.
Gần quá.
Hắn bất giác thả chậm hô hấp, thật muốn chạm vào khuôn mặt ngoan ngoãn kia.
Nhưng mà không được, như vậy là vô lễ với nàng.
Hắn tự nhủ như vậy.
Dạ Thành không phát hiện ra, một người trước kia không quan tâm tới suy nghĩ của người khác như hắn giờ đã để ý tới cảm nhận của Mai Hạ.
Cô đã trở thành một ngoại lệ trong cuộc sống của hắn.
Thế nhưng cả hai không phát hiện ra.
Từ khi quen biết, Mai Hạ không hề thấy Dạ Thành hung dữ đáng sợ như lời đồn.
Cô không biết rằng hắn đối với cô đã là "nhẹ nhàng"
đáng kinh ngạc rồi.
Sau khi cài xong trâm, cô ngồi thẳng lưng, tay chạm vào cây trâm mới trên đầu.
.
Đam Mỹ H Văn
Mai Hạ cười vui vẻ như một cô gái nhỏ nhận được một món quà yêu thích.
Dạ Thành buồn cười, đè xuống cảm giác muốn xoa đầu cô.
Hắn nói: "Sắp tới ngươi có kế hoạch gì không?"
"Cái này còn cần hỏi điện hạ"
Cô nhướng mày nói.
"Nói hay đấy"
Hắn cười.
"Muốn trợ giúp ta?"
"Dĩ nhiên.
Thần nữ đâu phải chỉ là một thầy thuốc?"
Mai Hạ nhướng mày.
Dạ Thành bật cười, hắn gật đầu.
"Dạ, đại nhân và phu nhân đang ở trong viện của ngũ tiểu thư"
Cô nhấc chân bước về phía viện của Minh Diễm.
Tiếng khóc ngày một rõ ràng.
Cô hỏi: "Có chuyện gì vậy ạ?"
"Minh Diễm ăn phải thứ gì gây dị ứng, cả người nổi mẩn đỏ không hết được.
Nó nói là do Thanh Cúc hại nó đấy"
Ông Sáng