Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Ngươi đến nuôi sống ta 25


trước sau

Cao giáo sư vẫn tương đối nghiêm cẩn, bất kể thế nào cũng là một cô bé mười sáu tuổi, lặng lẽ gọi điện thoại cho ái đồ của mình, đồng thời thực chân thành cảm kích cô bé đã đưa một tiểu thiên sứ tới đây.

Tâm tình Đàm Tu Vĩ lúc này đã sụp đổ, con gái vừa tìm về một lời không hợp liền kiếm chuyện.

Đã nói công việc vừa kết thúc sẽ lập tức trở về nhà đâu?

Kết quả ngươi không rên một tiếng từ phương nam chạy đến phương bắc, đây là muốn hù chết lão tử ngươi sao?

Lâm Tịch nhìn về phía Cao giáo sư lấy oán trả ơn, rũ bả vai, cúi đầu ỉu xìu.

Còn có thể như thế nào, đi theo cha mẹ về nhà làm bảo bảo ngoan ngoãn chứ sao.

Trước khi đi, vợ chồng Cao giáo sư lại biểu dương Lâm Tịch một trận, Cao Cảnh Hành cũng gọi chị ơi chị à, trong đôi mắt to giống như quả nho viết đầy lưu luyến không rời, muốn Lâm Tịch nhất định phải đến thăm cậu bé.

Ngoan ngoãn ở trong nhà hơn một tháng, Lâm Tịch nói, còn có gì đó tại thành phố HY, cần phải đi lấy về.

Quyền Uyển Trinh muốn cô đợi đến ngày nghỉ rồi cùng đi, Lâm Tịch nói đồ vật là gửi ở trong nhà một người bạn, hai ngày nay người ta phải đi rồi.

Quyền Uyển Trinh không có cách nào, đành phải một mặt bất đắc dĩ cho đi.

Con gái hoang dại, năng lực thích ứng quá mạnh.

Thật ra bây giờ bà ấy rất yên tâm với đứa con gái này, sau khi quen thuộc hoàn cảnh trong nhà, mỗi ngày con gái đều làm cơm tối cho bọn họ, lúc trước căn nhà này rất lạnh lẽo, bây giờ đi làm về liền có thể ngửi được các loại mùi đồ ăn.

Nhìn con gái thuần thục xào nấu, nước mắt Quyền Uyển Trinh đảo quanh trong hốc mắt, còn nói chính mình sống rất tốt, một mình lẻ loi trơ trọi, làm sao lại rất tốt?

Hiện tại những đứa trẻ mười sáu tuổi, đứa trẻ nào không phải là cục cưng trong nhà, mười ngón tay không dính nước, đừng nói nấu cơm, rửa cái bát đều phải khen nửa ngày.

Trong lòng Đàm Tu Vĩ cũng rất chua xót, đứa bé này làm việc nhà rõ ràng đâu ra đấy, khẳng định là thường xuyên làm những chuyện này, cũng không biết trong những năm tháng không có bọn họ, con bé sống sót như thế nào.

Kỳ thật cũng không có sống sót bao lâu, bên trong cốt truyện, vào thời điểm này Tiểu Thúy đã bị áp dụng vào bên trong rất nhiều cỗ thân thể, bộ phận còn lại cũng bị chế tạo thành tiêu bản.

Tiểu Thúy công đức vô hạn, cứu vớt rất nhiều người vốn phải chết, thậm chí còn cống hiến thân thể chính mình cho nghiên cứu y học của quốc gia sau khi chết.

Nhưng mà có người từng hỏi ý nguyện của cô ấy sao?

Có người biết cô ấy đã chết không cam lòng đến cỡ nào sao?

Mặc dù người Vương gia vẫn chưa giết người, nhưng so với giết người còn đáng hận nghìn lần vạn lần.

Giáo đường lớn nhất trên thế giới, cũng không thể dung nạp tội ác của bọn họ.

Đại khái bản thân Vương Kim Sơn cũng không biết, thông qua hai bàn tay đầy tội ác kia của ông ta, đã bán ra bao nhiêu đứa bé đáng thương, chế tạo ra bao nhiêu trẻ em tàn tật vốn không nên xuất hiện, lại hủy diệt hạnh phúc vốn có của bao nhiêu gia đình.

Những đứa bé kia có bị móc đi một con mắt, có bị chém toàn bộ tay, có bị đánh gãy chân, còn có vì có thể kích thích lòng trắc ẩn của mọi người, làm những đứa trẻ kia nhìn càng đáng thương, thậm chí dùng a xít, dầu nóng làm bỏng những đứa bé kia, dùng dây kẽm ghìm chặt cánh tay nhỏ bắp chân nhỏ gầy của bọn họ, để bọn họ phát triển thành các loại hình thù kỳ quái dị dạng..

Tất cả mục đích chỉ có một -- tiền!

Lâm Tịch nhớ rõ từng nhìn thấy một tin thông báo tìm người, đến cuối cùng vậy mà còn cầu khẩn bọn buôn người, xin hãy đem con của họ bán đi.

Lúc đầu Lâm Tịch rất tức giận, trên thế giới lại có một người mẹ như vậy.

Kết quả xem tiếp mới hiểu được, so với những đứa trẻ được đưa đến một số trường hợp đặc thù làm phục vụ hoặc là cắt ra bán hoặc là bị chế tạo thành trẻ em tàn tật, bị bán cho những người không có con cái, là kết cục tốt nhất cho một đứa trẻ bị bắt cóc.

Đây là tiếng khóc rỉ máu của một người mẹ bất lực, đây cũng là một chuyện cuối cùng bà ấy có thể làm cho con của mình!

Vu Tinh Tinh và Vương Kiến mất đi con trai thực đáng thương sao?

Vương Kim Sơn và Liêu Hà mất đi cháu trai thực đáng thương sao?

Trông thấy thành thị càng phồn hoa, thì những đứa bé như thế này càng nhiều, Lâm Tịch có chút hối hận, cô trả thù quá nhẹ quá nhẹ.

Cha mẹ người ủy thác xuất hiện không đúng lúc, nếu không cô có rất nhiều thời gian đi thu
thập những người cặn bã kia.

Lâm Tịch kiểm tra máy định vị một hồi, mấy điểm xanh lá của người Vương gia lại đổi chỗ ở, chẳng qua Lâm Tịch biết, lần này khẳng định không phải là vì đề phòng cô tìm tới cửa.

Đó là tòa nhà cũ hai phòng ngủ một phòng khách, với những bức tường loang lổ, một cánh cửa điện tử gỉ sét mở rộng ra, Lâm Tịch đi đến lầu năm, gõ cửa vài cái.

Cửa mở ra rất nhanh, nghênh đón cô chính là một con dao hàn quang lập loè.

Ồ, sau khi không có tiền quả nhiên bắt đầu không cố kỵ gì, cũng dám động thủ với cô sao?

Người cầm dao trong tay là Vương Kiến.

Liêu Hà đóng cửa lại, Vu Tinh Tinh một tay cầm dao gọt trái cây một tay cầm muôi cũng gào thét lao tới chỗ cô.

Lâm Tịch linh hoạt nghiêng người né tránh con dao của Vương Kiến, đưa chân đá vào đầu gối anh ta, Vương Kiến lập tức lảo đảo nằm rạp trên mặt đất, sau đó Lâm Tịch kéo Liêu Hà qua bên cạnh làm lá chắn thịt đối mặt với vũ khí trong hai tay Vu Tinh Tinh.

Thừa dịp Vu Tinh Tinh luống cuống tay chân né tránh Liêu Hà, Lâm Tịch giơ chân lên cũng đá cô ta nằm xuống.

"Sao Vương Vân và Vương Kim Sơn lại không ra ngoài cùng nhau chiến đấu?"

Đến nha, xé hông nha, hợp sức chơi nha!

Kỳ thật bọn họ biết, cho dù bọn họ còn ở trạng thái khỏe mạnh, cũng không phải đối thủ của yêu nữ này, nhưng biết rõ là nó ôm Tiểu Bảo đi, khẩu khí này thật sự nhịn không được!

"Là mày, là mày bắt cóc Tiểu Bảo của tao!" Vu Tinh Tinh vẫn như cũ vùng vẫy muốn đứng lên liều mạng với Lâm Tịch.

"Như vậy, là ai bắt cóc tôi? Là ai mua tôi? Còn muốn bán thận của tôi đổi tiền tiêu xài!" Lâm Tịch cúi người, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm ba "Người bị hại" vốn dĩ lòng đầy căm phẫn này.

"Trên thế giới này có ba loại người: Người lương tâm bị chó ăn, người vẫn chưa bị chó ăn, người ngay cả chó cũng không thèm ăn, các người đến nói một chút xem, một ổ Vương gia này của các người, tính mẹ nó là loại người nào?"

Vương Kiến phát hiện, con nhóc đang ngồi xổm ở trước mặt bọn họ, trên người vậy mà mang theo một cỗ khí thế sắc bén như đao, làm cho anh ta không thể không cúi đầu xuống.

"Các người có tay có chân, không ngốc không mù, làm gì không thể kiếm tiền? Vì sao hết lần này tới lần khác muốn làm cái nghề đầy tội ác này?"

"Mất con lo lắng không? Khó chịu không? Tuyệt vọng không? Hận tôi không?"

Lâm Tịch hỏi tiếng sau lớn hơn tiếng trước, người Vương gia bao gồm Vương Kim Sơn và Vương Vân giả chết ở bên trong, cũng không nhịn được co quắp một chút.

"Tôi còn hận hơn các người! Cho nên tôi đem Vương Tiểu Bảo bán cho Võ Xứng Đà, bằng không, nỗi hận trong lòng tôi khó mà tiêu tan!"

Vu Tinh Tinh vừa nghe được ba chữ "Võ Xứng Đà," lập tức hôn mê bất tỉnh!

Liêu Hà nằm rạp trên mặt đất, miệng vẫn đầy ô ngôn uế ngữ như cũ, mắng vô cùng khó nghe.

Vương Kim Sơn thở hồng hộc đi ra từ trong phòng, mặt của ông ta giống như Liêu Hà, cũng sưng vù rất lợi hại, dưới chân phù phiếm vô lực, đường như lúc nào cũng có thể té ngã.

"Mày.. Mày nói cái gì? Tiểu.. Tiểu Bảo bán.. Bán cho Võ Xứng Đà?"

Lâm Tịch lộ ra nụ cười độc ác: "Ông đoán xem?"

Vương Kiến vừa lay vừa ấn huyệt nhân trung, cuối cùng Vu Tinh Tinh cũng tỉnh táo lại, nước mắt không ngừng trượt xuống từ khóe mắt.

Đây là báo ứng!

Bọn họ bán con người khác, người khác cũng bán con bọn họ, bọn họ bán thận của người khác, hiện tại hầu như cả nhà bọn họ đều mắc bệnh thận.

Thật sự.. Là trời xanh có mắt sao?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện