Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Ngươi đến nuôi sống ta 26


trước sau

Nhìn tình huống người Vương gia, trong lòng Lâm Tịch cũng có ước lượng đại khái.

Tình huống Vương Kim Sơn và Liêu Hà hẳn là tương đối nghiêm trọng, Vương Vân vẫn luôn không hề lộ diện, chắc hẳn cũng bệnh không nhẹ đi.

Để các người cũng biết, sau khi thận bãi công có bao nhiêu đau khổ.

Để các ngươi cũng biết, mất đi tâm can bảo bối của mình, sẽ nóng ruột nóng gan, tê tâm liệt phế đến cỡ nào.

Lúc Lâm Tịch rời đi, Liêu Hà còn đang thì thào mắng: "Mày, thứ Thiên sát này, kỹ nữ thối, lòng dạ độc ác, mày sẽ không có kết cục tốt."

Lâm Tịch mỉm cười: "Kết cục của tôi sẽ còn rất lâu về sau, mà kết cục của các người, đang ở trước mắt."

Đem ô ngôn uế ngữ của Liêu Hà nhốt lại sau cánh cửa, trong lòng Lâm Tịch có một cảm giác thực thoải mái.

Chúc các người sớm ngày bị bệnh tật chiến thắng!

* * *..

Quyền Uyển Trinh bố trí cho Lâm Tịch một căn phòng vô cùng.. Giống một căn phòng theo mẫu.

Khắp nơi đều là màu hồng, màn cửa màu hồng thêm viền ren, một tấm thảm hình thỏ màu hồng nhạt trên nền trắng, còn chuẩn bị cho Lâm Tịch không ít quần áo, hầu như tất cả đều là váy Công chúa, váy xòe, áo liền quần kiểu cao bồi, khoa trương nhất chính là thế mà còn có gậy phép thuật tiên nữ, vương miện sáng lấp lánh..

Ma ma, con là Tiểu Khê, không phải tiểu anh*!

*ý nói em bé, trẻ con.

Lâm Tịch trầm mặc.

Đây là tiết tấu muốn tìm về những năm tháng trước kia sao? Quyền lão sư, người ta đã mười sáu tuổi, lập tức sẽ mười bảy tuổi, mặc thành Tương thẩm sẽ bị xem như đồ thần kinh đấy có được không?

Trông thấy trong mắt con gái tràn đầy phỉ nhổ, Quyền Uyển Trinh vô cùng tiếc hận, xem ra bà ấy không có cách nào hoàn thành mộng đẹp mang theo Tiểu Công chúa phấn nộn đi khoe khoang khắp nơi.

Sau đó, sự nghiệp làm học sinh cấp ba của bạn học Đàm Tiểu Khê chính thức bắt đầu.

Nhìn những những gương mặt ngây ngô tràn ngập tinh thần phấn chấn ở xung quanh, nghe các bạn học trải qua mới mẻ ban đầu, bắt đầu phàn nàn lão sư nào đó cho bài tập siêu nhiều, lão sư nào đó quá nghiêm khắc, lão sư nào đó lại còn thể phạt học sinh, cơm ở căn tin thật là khó ăn..

Lâm Tịch âm thầm thở dài, các ngươi cũng không biết các ngươi hạnh phúc đến cỡ nào, không tin đi xem những đứa bé bị bắt cóc một chút.

Lần thi tháng đầu tiên, Lâm Tịch bất ngờ giành được vị trí thứ năm trong lớp.

Coi như biết con gái mình tự học rất vững chắc, Quyền Uyển Trinh vẫn hết sức vui mừng, thành tích như vậy thực sự quá nằm ngoài dự liệu của bà ấy.

Cuộc sống cao trung vô cùng bận rộn, cả ba năm cao trung, chắc hẳn là kiếp sống khó qua nhất trong đời học sinh, hầu như mỗi ngày đều học bù, thi đại học, cao đẳng, tương lai như vậy khiến người ta sắp táo bón.

Lần đầu tiên Lâm Tịch đã có một cuộc trò chuyện thật dài với Đàm Tu Vĩ và Quyền Uyển Trinh, bày tỏ thật ra cô cũng không muốn chen vào cây cầu độc mộc thi đại học kia.

Đàm Tu Vĩ nghe xong, quá sợ hãi, chẳng lẽ con gái không thích ứng tiết tấu khẩn trương trong cao trung, lại muốn bỏ học?

Lâm Tịch nói: "Cũng không phải, chẳng qua là con muốn làm việc mình thích, mọi chuyện đều thuận theo tự nhiên, con sẽ tận lực học tập cho giỏi, tương lai thi được cái gì thì là cái đó, sẽ không bức bách chính mình nhất định phải thi vào một trường nổi danh, con muốn cùng một chỗ với hai người, cha, con bỏ qua cha và mẹ mười ba năm."

Phái nữ đều tương đối cảm tính, Quyền Uyển Trinh lập tức lựa chọn ủng hộ con gái, Đàm Tu Vĩ mặc dù cảm thấy con gái tùy tính như vậy có vẻ thả bay bản thân quá mức, nhưng vừa nghĩ tới con gái nói muốn ở cùng cha mẹ nhiều hơn, bỏ lỡ mười ba năm như vậy, cái mũi cũng có chút khó chịu.

Được rồi, có thể tìm con trở về, đã là ông trời chiếu cố, ông ấy thực sự không cách nào nghiêm mặt đi làm một người cha nghiêm khắc.

Chỉ cần con gái nhân phẩm đoan chính, có trình độ hay không, có cái gì vội vàng?

Mặc dù bọn họ không được tính là gia đình giàu có, nhưng cứ để con gái sống tự tại như vậy, tương lai lại phong quang gả đi, vẫn là không có vấn đề gì.

Lâm Tịch làm như thế, thật ra là trải đường cho người ủy thác trở về. Cô sẽ nói tới chỗ này trước, tương lai người ủy thác trở về chỉ cần sở tác sở vi không quá mức, tin tưởng Đàm Tu Vĩ và Quyền Uyển Trinh cũng sẽ không trách móc cô ấy quá nặng nề.

Tinh thần lực của Lâm Tịch so với người thường không biết cường đại đến mức nào, cô không xác định được người ủy thác trở về có thể tích hợp lại
những tri thức này và áp dụng những gì đã học hay không. Nếu như mỗi lần thành tích của cô đều là hạng nhất, chắc chắn vợ chồng Đàm thị sẽ ký thác kỳ vọng trên người Đàm Tiểu Khê, đây còn không phải là gây phiền toái cho nguyên chủ sao?

Bao gồm những thứ cầm kỳ thư họa kia, những thứ cô học đều chỉ lộ ra một chút, dù sao đại não nhân loại cũng rất phức tạp, Lâm Tịch cũng không phải Đàm Tiểu Khê.

Vợ chồng Đàm thị cũng dần dần rõ ràng, con gái nhà mình rất có chủ kiến, hơn nữa hầu như làm chuyện gì đều có lý do có thể thuyết phục bọn họ.

Tiểu Khê thông minh, hiểu chuyện, so với con cái của bạn bè thân thích, đồng nghiệp bọn họ, dù không phải là tài năng xuất chúng nhất, nhưng cũng biết tròn biết méo, dứt khoát liền tùy ý con gái.

Lâm Tịch dùng biểu hiện của mình tranh thủ được không gian tự do lớn nhất, thế là vào kỳ nghỉ đông, các bạn học phải bắt đầu kiếp sống bận rộn hơn với những lớp học bù, còn cô lại bắt đầu thăm người thân bạn bè trong vòng nửa tháng.

Theo cách nói của Lâm Tịch, trước tiên đến thành phố HY cách đây tương đối gần thăm đồng nghiệp và bạn bè lúc trước, sau đó đi thăm Tiểu Cảnh, kế tiếp thăm dì Lý, sau đó dẹp đường hồi phủ.

Vương gia lại đổi chỗ ở, lần này phòng thuê càng thêm rách nát, thậm chí không có đồ dùng gì ra dáng ở trong nhà.

Trong nhà chỉ có Vương Kim Sơn và Liêu Hà mặt mũi sưng vù, tái nhợt.

Hiện tại Liêu Hà đã không có khí lực và dũng khí động thủ với Lâm Tịch, vốn không muốn mở cửa nhưng bà ta thực sự chịu không nổi tiếng gõ cửa dai dẳng của Lâm Tịch, bà ta căm giận nói với Lâm Tịch: "Mày còn tới làm gì? Cái nhà này bị mày hại còn chưa đủ?"

Chưa từng nghe ai nói nhiễm trùng tiểu đường còn có thể truyền nhiễm, năm người nhà bọn họ, bây giờ ba miệng ăn đều mắc bệnh này, khẳng định có liên quan tới con ả đáng ghét trước mắt này, nhưng bọn họ có thể thế nào? Coi như Tiểu Bảo bị ôm đi, ngay cả báo cảnh sát cũng không dám báo, chỉ có thể nén giận như vậy.

Hiện tại không có cách, Vương Kiến và Vu Tinh Tinh bán hoa quả tại đầu đường, mà Vương Vân thì đi làm Công chúa tại KTV.

Lâm Tịch dựa vào máy định vị đã suy đoán ra đại khái bọn họ đang làm cái gì, chẳng qua là tự mình nghiệm thu một chút thành quả.

Biết các ngươi trôi qua không tốt, ta cũng yên lòng.

Vương Vân không phải vẫn luôn mơ ước chính mình là một Đại tiểu thư sao? Bây giờ mộng đẹp thành sự thật.

Hiện tại Vương gia vô luận là bài trí trong phòng vẫn là quần áo mặc trên người, khắp nơi đều đã hiện lên vẻ nghèo khó và khốn đốn.

Lâm Tịch nhìn Vương Kim Sơn cười đến ý vị thâm trường: "Bán hoa quả kiếm không được mấy đồng tiền, đều không đủ cho các người chạy thận. Ai, vẫn là bán thận kiếm tiền nhanh."

Để lại một câu nói, Lâm Tịch kéo cửa phòng ra, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.

Là kéo dài hơi tàn hay là triệt để hủy diệt, phải xem lựa chọn của bọn họ.

Sau đó cô đi tới nhà Cao giáo sư.

Dòng dõi thư hương đúng là không giống bọn buôn người, bây giờ Cao Cảnh Hành đã là một tiểu thân sĩ nho nhã lễ độ, ra dáng ngâm thơ Đường, một tràng tiếng Anh lưu loát khiến Lâm Tịch đều có chút hổ thẹn, Lâm Tịch chú ý tới còn có một chiếc dương cầm mới tinh ở góc tường.

Cao giáo sư giải thích, là Tiểu Cảnh tự mình yêu cầu mua, bởi vì cậu bé thích nghe.

Hơn nửa năm không gặp, Cao Cảnh Hành đối với cô đã trở nên xa lạ, gần như sắp quên đây chính là chị Tiểu Khê cậu bé rất ỷ lại vào lúc trước.

Như vậy cũng tốt, có đôi khi lãng quên là một loại khoan dung.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện