Edit: Jess93Lâm Tịch phát hiện lúc trước quyết định cứu chữa cho mẹ La Hoài thực sự quá anh minh.
Rất nhiều chuyện cô và Tây Lăng Mặc làm không được, một cú điện thoại của người ta liền giải quyết.
Sau khi tự mình xem xong tình huống của Chu Hiểu Đường và bà nội Chu, Lâm Tịch gọi điện thoại cho La Hoài, nói sơ qua tình huống bây giờ của Chu Hiểu Đường.
Hơn một giờ sau, La Hoài liền gọi điện lại nói cho Lâm Tịch muốn bọn họ làm thủ tục chuyển viện, bên kia đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi.
Tây Lăng Mặc há miệng hồi lâu không có khép lại.
Chẳng qua Lâm Tịch suy nghĩ một lát, cảm thấy vẫn là mình trâu bò, bởi vì cô chỉ cần một cú điện thoại giải quyết La Hoài là đủ rồi.
Ở trong lòng Tây Lăng Mặc chính là người đại diện La Hoài của anh ta lợi hại hơn một ít.
Phải biết người ta tìm chính là bệnh viện có khoa giải phẫu thần kinh tốt nhất toàn bộ Trung Quốc.
Sống ở đây mấy năm anh ta tất nhiên biết, nào chỉ là định cư ở thủ đô rất khó, ở đây làm cái gì cũng không dễ.
Bây giờ thủ đô đã biến thái đến chỉ có hô hấp và đánh rắm là không cần xếp hàng.
Ban đầu Tây Lăng Mặc đi qua bệnh viện ở khu Đông Thành Thiên Đàn bên kia, kết quả đăng ký cần thời gian thực sự quá lâu, cộng thêm khi đó trong tay anh ta túng quẫn, đành phải chạy chữa ở quê nhà, tốt xấu thành phố KM còn có những hàng xóm nhiệt tình hỗ trợ chiếu ứng.
Dùng hai ngày làm thủ tục xuất viện, lại nhờ mấy hàng xóm xưa nay lui tới rất tốt để ý phòng ở tại quê nhà, dưới sự chen chúc và từng tiếng chúc phúc của một đám người, Lâm Tịch và Tây Lăng Mặc mang theo bà nội Chu và Chu Hiểu Đường lên xe cứu thương chuyên dụng La Hoài tìm đến, rời khỏi thành phố KM.
Thiết bị y tế bệnh viện bên này cùng với các phương diện điều kiện khẳng định không thể so sánh với bệnh viện trong thủ đô, chủ yếu bây giờ Chu Hiểu Đường đã bị phán định là người thực vật, hơn nữa DAI chẩn đoán bệnh lý là loại Ⅲ, tỉ lệ tử vong rất cao, mà khả năng tỉnh dậy lại cực kỳ thấp.
Nhưng bên này chẳng những Tây Lăng Mặc sẽ lập tức tham gia casting, Thỏa Nghiêm cùng với nanh vuốt anh ta thu mua nhìn chằm chằm ảnh đế thân ái ngốc nghếch của cô, dù tận tâm chỉ bảo, một người trưởng thành cũng không phải một lần là xong, cho dù Lâm Tịch lợi hại hơn nữa, cũng không phải Na Tra có ba đầu sáu tay, thiếu phương pháp phân thân, đành phải trước tiên đưa Chu Hiểu Đường đến thủ đô có thiết bị tân tiến hơn trị liệu.
Bằng không nếu Tây Lăng Mặc có cái gì sơ xuất, coi như cô trị liệu cho hai bà cháu Chu gia đến tràn đầy sinh lực, Tô Tỉnh Tỉnh vẫn sẽ phán định nhiệm vụ của cô thất bại.
Đối với Tây Lăng Mặc mà nói, bà cháu Chu gia là trọng yếu nhất, nhưng đối với Tô Tỉnh Tỉnh và nhận nhiệm vụ Lâm Tịch mà nói, Tây Lăng Mặc sống thật khỏe mạnh mới là gốc rễ của mọi chuyện.
Trước mắt tương đối gặp nguy hiểm chính là Chu Hiểu Đường, Lâm Tịch có thể sử dụng châm cứu thêm xoa bóp trị liệu cho cô ấy, Chu Hiểu Đường đã hôn mê sâu nửa năm, trêи cơ bản có thể phán định là người thực vật.
Dưới loại tình huống này, bệnh nhân càng trẻ khả năng thức tỉnh càng lớn, châm cứu càng sớm khôi phục được càng tốt.
Mà bà nội Chu, đã bảy mươi mốt tuổi, Tây y bên kia có thủ đoạn gì cô không rõ ràng lắm, chẳng qua nếu áp dụng thuốc Đông y trị liệu, dù không thể trị tận gốc, vẫn có thể giảm bớt đau đớn để bà ấy sống lâu mười năm tám năm.
Sau khi trở lại thủ đô, La Hoài mang theo Tây Lăng Mặc ngựa không dừng vó đi casting.
Mà Lâm Tịch thì đi ra ngoài bốc thuốc cho bà nội Chu, đông trùng hạ thảo, nhân quả bồ đào, độc hoạt, tam thất, chư linh.
.
Cũng may, mấy vị thuốc cần thiết chỉ có đông trùng hạ thảo tương đối đắt đỏ, còn lại giá cả coi như tiện nghi.
Nấu xong thuốc cho bà nội Chu, trạng thái bà lão vẫn không tệ lắm, coi như biết được mình mắc bệnh ung thư phổi vảy, cũng không có uể oải như người bình thường, chẳng qua bà ấy nhớ Chu Hiểu Đường, muốn đi bệnh viện chăm sóc cô ấy.
Lâm Tịch nhìn đầu tóc trắng xóa của bà nội Chu, bà ấy đã trải qua quá nhiều sinh ly tử biệt, trung niên mất con, ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng cháu gái duy nhất, cuộc sống gian khổ vẫn không làm vơi đi một trái tim thiện lương, bà lão thu lưu Tây Lăng Mặc.
Sau đó đưa tiễn bạn già của mình, tiếp theo bản thân lại mắc bệnh ung thư, hiện tại lại phải đối mặt cảnh sầu thảm người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Không biết là bởi vì ốm đau hay là bởi vì quá nhiều cực khổ, khiến bà nội Chu trông già đi rất nhiều, nhưng trêи mặt bà ấy luôn mang theo nụ cười thản nhiên, không nóng không vội, dáng người thấp bé đều lộ ra một cỗ sức lực không nói ra được, đây là cái gọi là khí tràng đi.
"Bà sẽ không ngã xuống, bà