Edit: Jess93Lâm Tịch trợn mắt trắng.
Còn tưởng rằng Tào Vân có thể đi đến hôm nay, tối thiểu hẳn là có chút chỉ số thông minh đi, không nghĩ tới lại dùng chuyện này công kϊƈɦ Tây Lăng Mặc.
Thật ngu xuẩn!Nếu như cô ta không nói thì không sao, nếu nói ra những chuyện này, sẽ chỉ khiến bản thân cô ta khó xử.
Chuyện ngày đó đều rõ như ban ngày, hay là nói cô ta cảm thấy Tây Lăng Mặc lúc trước thành thật rất dễ bắt nạt?Ngươi cho rằng những thiết bị ghi âm, video của lão tử là vì giày xéo tiền bạc mới mua?Rất nhanh, trêи internet xuất hiện một đoạn video.
Chính là một đoạn nội dung nói chuyện giữa Lâm Tịch và Tây Lăng Mặc cùng Tào Vân không hẹn mà gặp trêи đường đến bờ sông kia, giọng nói lãnh đạm của Tây Lăng Mặc cùng với Tào Vân nũng nịu.
Sau đó là một đoạn ghi âm trêи sân đập lúa, trong bối cảnh hỗn loạn vẫn có thể nghe được nội dung nói chuyện.
Nữ: [Tây Lăng Mặc, vì sao anh không chịu đưa cho Tào Vân hai con cá? ]Nam: [Tôi rất thích nghe giọng Đông Bắc, cũng không ghét giọng T vịnh, nhưng tôi thực sự chịu không nổi giọng Đông Bắc bắc chước T vịnh, ghê tởm một hồi liền quên tặng cho cô ta hai con.
]Sau đó lại xen lẫn tiếng người khác nói chuyện, phần lớn nội dung đều hời hợt, râu ria.
Kế tiếp lại là video, một người phụ nữ bán khỏa thân giống như bị điên từ trong lều vải chạy ra, không ngừng nhảy lên, chẳng qua bởi vì khoảng cách khá xa, hình ảnh có chút mơ hồ không rõ, nhưng giọng nói truyền đến vẫn rất rõ ràng, mơ hồ rất giống giọng điệu nũng nịu kia.
Sau đó lại cắt nối phần đối thoại giữa Tây Lăng Mặc và Tào Vân trong lều.
"Tào tiểu thư tìm tôi có việc gì?""Con kiến, con rết trong lều vải của tôi, có phải do các người giở trò quỷ hay không?""Lý do là gì?""Tôi đây không hiểu vì sao đến nhiều côn trùng như vậy, ai cũng không biết làm sao bây giờ.
Mà anh, chẳng những biết tất cả triệu chứng phía sau, thậm chí ngay cả > đều chuẩn bị trước, chẳng lẽ còn không thể giải thích tất cả sao?""Chủ động trợ giúp cô chỉ là bởi vì mọi người may mắn cùng một tổ tiết mục, đối mặt tình huống đột phát, phải đồng tâm hiệp lực, giúp đỡ lẫn nhau, lúc này mới hẳn là chân lý của > đi.
""Tôi có thể biết con rết cắn bị thương, là bởi vì tôi vốn là người thành phố KM, lúc bé cũng từng bị cắn khi cùng người nhà đi ra ngoài chơi, lúc đó có một bác gái tốt bụng nói cho chúng tôi biết sử dụng > như thế nào, mà ban ngày tôi và trợ lý của mình xiên cá tại bờ sông, đúng lúc có rất nhiều tại bờ sông, tiện tay hái một ít bện vào trong nón che nắng mà thôi.
"Sau đó vẫn là video, chỉ thấy Tào Vân đang cùng nữ trợ lý liều mạng lung lay cái ʍôиɠ duy trì không cho trứng gà rơi xuống, mà ống kính tiếp theo thì là hai người mang theo vết bẩn đầy quần, Tào Vân không ngừng quở trách trợ lý không biết phối hợp linh tinh.
Ống kính cuối cùng là Tào Vân đột nhiên thô bạo đánh trợ lý một cái tát, giọng điệu sắc nhọn chửi mắng hỏi: "Có phải là cô hại tôi hay không?"Hầu hết những vật Lâm Tịch chuẩn bị đều thành thành thật thật ở trong không gian, tất cả đều không dùng, chỉ ngoại trừ thiết bị ghi âm video và mật ong.
Về phần làm sao chỉnh Tào Vân, rất đơn giản.
Dùng mật ong hòa tan với nước, cầm ống tiêm dùng một lần tiêm vào chỗ Tào Vân ngủ bên kia chứ sao.
Phải biết, thôn xóm giống thôn Đạt Ngõa, đều có rất nhiều kiến, kiến thích nhất là đồ ngọt, tất nhiên sẽ mênh ʍôиɠ cuồn cuộn mà tới.
Mà rất nhiều loài rết bọ cạp, thì cực kỳ thích ăn kiến.
Muốn nói giữa kiến và rết, cũng là một đôi kẻ thù thiên nhiên tương ái tương sát.
Con rết xưa nay lấy con kiến làm đồ ăn, nhưng trong lúc con rết ấp và lột xác, đám kiến thường ngày là đồ ăn của bọn chúng lại có thể lắc mình biến thành thiên địch của rết.
Giống như trong cuộc sống khắp nơi đều đã nghiệm chứng đạo lý nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền.
Lâm Tịch cười lạnh một tiếng, giống như Thỏa Nghiêm và Tây Lăng Mặc.
.
Về phần Tào Vân vẫn luôn thắc mắc vì sao Tôn Gia Lỵ không trúng chiêu, đó là bởi vì Lâm Tịch thuận tay mà làm, trực tiếp ném vật kia vào không gian của mình.
Không biết vậy thì thôi, nếu biết Tôn Gia Lỵ chỉ nằm không trúng đạn thay bọn họ, hơn nữa chẳng qua là tiện tay mà thôi, xưa nay không oán không thù, Lâm Tịch không muốn liên luỵ người vô tội, tối thiểu trong chuyện này, Tôn Gia Lỵ là người vô tội.
Từ đầu đến cuối cô đều nhớ rõ, nhân quả của người ủy thác, người ủy thác gánh lấy, nhân quả của chấp hành, người chấp hành giả tự gánh.
Về phần sau khi dính dáng tới quá nhiều nhân quả sẽ như thế nào, A Lê nói Khúc Cửu Tiêu chính