Edit: Jess93
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của Lâm Tịch, bà ấy mỉm cười mang cặp Lâm Tịch quay người về hướng trong thôn vừa đi vừa nói: "Mẹ đã nói con nhất định có thể thi tốt, con gái của mẹ sao có thể không bằng thằng nhóc nhà họ Trương kia?"
Lâm Tịch đi theo ở phía sau bất đắc dĩ lắc đầu.
Mong con hơn người là chuyện tốt, nhưng đồng thời cũng là một gánh nặng!
Diêm Minh đã bắt đầu làm công nhân bốc vác cho một đội xây dựng trong huyện, mỗi ngày gánh bao cát khiêng đá tảng kiếm chút tiền vất vả.
Biết hôm nay em gái bảo bối về nhà, Diêm Minh chẳng những mua một miếng thịt trong thành, còn lặng lẽ kín đáo đưa cho Lâm Tịch một quyển vở rất đẹp và 10 đồng tiền, sau đó nháy mắt với Lâm Tịch, lặng lẽ nói: "Em đừng tức giận với mẹ nữa, thấy thứ anh mua cho em đẹp không? Đây là mẹ lén dặn dò anh mua cho em, anh đã hỏi rồi, đám con gái trong thành đều yêu thích loại vở này."
Lâm Tịch nhìn gương mặt còn non nớt và đôi tay đầy vết chai sần của Diêm Minh, trong lòng có chút ê ẩm.
Lúc ăn cơm, Lưu Thúy Vân gần như gắp hết thịt vào trong chén Lâm Tịch, mấy miếng còn lại đều phân cho Diêm Minh và Diêm Khắc Kiệm, chính mình lại vẫn luôn há miệng to ăn cải ngọt hầm đậu hũ.
Trong lòng Lâm Tịch chua xót hơn nữa cảm thấy Lưu Thúy Vân không giống người tạo thành cái chết của Diêm Đậu Đậu.
Nhìn ra được mặc dù cuộc sống của gia đình này không giàu có, cũng tuyệt đối không giống gia đình có thể hung ác đến mức đẩy Diêm Đậu Đậu lên con đường chết chỉ vì cô ấy không nghe lời.
Những ký ức hỗn loạn đó của Diêm Đậu Đậu đều dày đặc khí lạnh, cành khô, lá vàng, giống như giáo viên và các bạn học đều mặc áo bông thật dày, thời gian hẳn là vào mùa đông, cô vẫn nên tiếp tục lặng yên đóng vai Diêm Đậu Đậu đi, đến lúc đó gặp chiêu phá chiêu.
Coi như không biết Diêm Đậu Đậu rốt cuộc có tâm nguyện gì, kỳ thật những người ủy thác này không có gì hơn hoặc là hi vọng người hại chính mình không được chết tử tế, hoặc là hi vọng người đối tốt với chính mình bình an vui sướng.
Trong nhiệm vụ trước, cô chỉ hoàn thành một nửa, nhưng ở phương diện khác lại làm người ủy thác hết sức hài lòng, không phải cũng coi như cô đã thông qua sao?
Thật lòng mà nói, Lâm Tịch cũng đồng ý với cách nhìn của người nhà họ Diêm, Diêm Đậu Đậu chẳng qua là tính tình trẻ con, cảm thấy các minh tinh bày ra cho mọi người thấy chính là cuộc sống hàng ngày của bọn họ.
Ánh nắng, lãng mạn, duy mỹ, tùy tâm sở dục, ăn mặc xinh đẹp, muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, muốn làm cái gì thì làm cái đó, haizz, đứa bé ngây thơ này.
Khi ngươi thật sự hiểu rõ nội tình bên trong, sẽ biết thật ra cái nghề này có nguy cơ ở khắp nơi, không hề có màu sắc rực rỡ giống nhìn từ bề ngoài.
Liên quan tới hướng đi tương lai của Diêm Đậu Đậu, mấu chốt còn ở trên người Lưu Thúy Vân, mà Lâm Tịch cảm thấy, mặc dù Lưu Thúy Vân miệng không tốt một chút, nhưng bây giờ không giống như người có thể bức tử con gái.
Buổi tối về đến nhà, ngày hôm sau ngốc một ngày, buổi sáng ngày thứ ba Lâm Tịch phải trở về trường học.
Trong khoảng thời gian ở nhà này, Lâm Tịch vẫn luôn giúp đỡ làm thêm chút việc nhà, hơn nữa trong hai ngày nay, Lưu Thúy Vân phát hiện không nghe thấy Đậu Đậu lẩm bẩm những ca khúc tình tình yêu yêu đau răng kia nữa.
Bà ấy cảm thấy con gái đã hiểu chuyện, trong lòng khỏi nói vui vẻ cỡ nào.
Lưu Thúy Vân tiễn con gái đến cửa thôn, lúc lên xe bà ấy nhét 140 đồng tiền vào trong túi, lắp bắp nói: "À thì..
Vở..
Mẹ không biết con thích loại gì, con..
Con tự mua một quyển đi.
Không có tiền thì nói với mẹ, hiện tại..
Anh con mỗi tháng cũng có thể kiếm hơn hai trăm đồng, trong nhà không thiếu tiền."
Đây coi như là lời xin lỗi của một người mẹ đi.
Lâm Tịch cũng không nói Diêm Minh đã mua cho cô một quyển vở, hai mẹ con này rõ ràng là câu thông không tốt, chẳng qua cô cũng không có nhận 10 đồng tiền kia, chỉ lấy 130 đồng phí ăn ở phải nộp cho trường học, nói với Lưu Thúy Vân chính mình còn có tiền, xoay người lên chiếc xe máy kéo kia.
Máy kéo tru lên "Cạch cạch cạch" chạy ra rất xa, Lâm Tịch còn có thể trông thấy Lưu Thúy Vân đứng bất động tại cửa thôn..
Ai cũng không nghĩ tới chính là, bọn họ chỉ rời khỏi trường học hai ngày, trong phòng ngủ thế mà xảy ra án mạng!
Hai chữ án mạng làm