Edit: Jess93
Lần thi tháng này, Lâm Tịch đứng thứ hai trong khối và đứng thứ nhất trong lớp, thầy Ôn chủ nhiệm lớp rất vui mừng, nói thẳng Diêm Đậu Đậu vào trường trung học số 1 của huyện khẳng định không có vấn đề.
Trường trung học số 1 này của huyện thành chính là trường chuyên cấp 3, đừng thấy huyện thành nhỏ chẳng ra làm sao, trường trung học số 1 trong huyện lại là một trong số các trường học có tỉ lệ thi đậu đại học rất cao trong tỉnh, trên cơ bản thi đậu trường trung học số 1 sẽ giống như là thi đậu đại học.
Lúc này sinh viên đều là phân phối đóng gói, cho nên là người có công ăn việc làm ổn định thì người người ước ao ghen tị.
Bạn học trong lớp đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Lâm Tịch, nhưng Lâm Tịch lại đột nhiên cảm giác được một ánh mắt âm lãnh xen lẫn trong những ánh mắt hâm mộ này, làm cô cảm thấy không thoải mái lắm.
Lâm Tịch theo ánh mắt này nhìn sang, là Đàm Nhạc đang mỉm cười nháy mắt với cô.
Lâm Tịch cũng chớp mắt vài cái với cô ta, sau đó cảm giác đều nổi da gà.
Phát hiện thật ra giả bộ nai tơ cũng là một công việc không dễ làm, tối thiểu đối với người như Lâm Tịch mà nói có hơi khó.
Mỗi ngày ngụy trang thành bạn nhỏ, làm cho chính mình có chút nghi thần nghi quỷ.
Nếu như dứt bỏ nhiệm vụ mù mịt không manh mối này, thật ra Lâm Tịch đặc biệt thích vị diện lần này.
Ở chung với những bạn học cùng với giáo viên này trong mấy ngày nay, làm cô cảm thấy an bình không có gì sánh bằng.
Mặc kệ là thầy Ôn chủ nhiệm lớp hay là những giáo viên bộ môn kia, đều là cẩn trọng không sợ làm phiền người khác lải nhải mỗi ngày: "Hiện tại không học tốt, tương lai mọi sự khó.
"
Thầy Ôn đã từng có một lần ý vị thâm trường nói với những học sinh của chính mình: "Thầy biết các em chê thầy phiền, vào một ngày nào đó các em muốn người lải nhải với mình, người khác lại đều là khuôn mặt tươi cười nhưng lại không chịu dài dòng một câu, mới biết được hôm nay thầy lải nhải cũng là vì tốt cho các em.
"
Cũng là vì tốt cho các em.
Những lời này gần như là ma chú khiến tất cả học sinh và trẻ con sợ hãi nhất.
Nhưng đợi đến khi đi vào xã hội lạnh lùng kia, tất cả mọi người học được cách mang theo mặt nạ làm người, cái gì đều là anh tốt tôi tốt mọi người tốt, muốn nghe được một chút đề nghị và phê bình, đã là muôn vàn khó khăn.
Mà đáng thương Lâm Nhã Trác, phải đối mặt loại cục diện này trước thời hạn.
Mặc kệ là tại phòng ngủ hay là trong lớp, cô ấy đều bị mọi người không hẹn mà cùng cô lập.
Không chỉ như thế, cô ấy còn thường xuyên đối mặt với sự chửi rủa và nhục nhã của người Trương gia.
Lâm Tịch đã từng tận mắt trông thấy bà nội mù một con mắt kia của Trương Tú Lệ tức giận trừng độc nhãn chửi ầm lên ở cổng trường học.
"Ngẩng đầu ba thước có thần minh, con nhỏ điếm thối họ Lâm kia sẽ không có kết cục tốt, tao nguyền rủa mày sống không quá năm nay, sớm muộn cũng sẽ xuống đó với Tiểu Lệ của tao!"
Bà ta quơ cây gậy trong tay, cái miệng khô quắt mất sạch răng nói ra lời luôn mang theo âm sắc bén nhọn rất mãnh liệt.
"Bà già này trông thật giống bà phù thủy, nói chuyện quá độc, cảnh sát cũng đã nói không phải Lâm Nhã Trác, sao bà ta còn chạy tới trường học nguyền rủa người ta!"
Lúc Lâm Tịch đi cùng Hàn Như đến quầy bán quà vặt vừa học vừa làm mua bao BVS đầu tiên trong đời cô ấy, Hàn Như đã hình dung bà nội Trương Tú Lệ như vậy.
Mặc dù cảm thấy hình dung của Hàn Như đối với một bà lão người đầu bạc tiễn người đầu xanh như vậy, có chút không tử tế, nhưng dáng người khô gầy kia, tóc mai hai bên rối bù, độc nhãn lóe lên tia sáng, bởi vì làn da chảy xệ mà đặc biệt làm cái mũi nhô ra và cái miệng phía dưới lõm vào, thật sự rất giống bà phù thủy xui xẻo.
Lâm Tịch không nín được "Phụt" một tiếng bật cười, không biết có phải bị bà lão nghe thấy hay không, bà ta chống gậy lao đến chỗ đám Lâm Tịch bên này, Hàn Như sợ đến mức kinh hô một tiếng, lôi kéo Lâm Tịch trả tiền vội vàng chạy trốn.
Lâm Tịch vô tình quay đầu, trông thấy Lâm Nhã Trác ẩn trong góc, đờ đẫn nhìn bà nội Trương Tú Lệ nguyền rủa chính mình, vẫn luôn mặt không biểu cảm.
Hai người đi ra ngoài rất xa, còn lờ mờ nghe thấy bà lão kia không ngừng mắng các cô không có lòng đồng tình, sớm muộn sẽ bị kéo xuống địa ngục.
Không biết vì sao, Lâm Tịch luôn cảm thấy bà lão độc nhãn trông có chút khiếp người.
Không khỏi nhớ tới lời Giả Bảo Ngọc bên trong > đã từng nói, giống như nói con gái chưa gả chồng rõ ràng là một viên minh châu vô giá, lấy chồng rồi liền thành hạt châu bình thường, nếu lớn tuổi thì không phải là hạt châu nữa, mà là mắt cá.
Nói thật, Lâm Tịch vẫn luôn không thích ấm nam là trung tâm điều hòa không khí này, chẳng qua khi nhìn thấy một mắt trắng bệch như mắt cá chết của bà lão này, cô phát hiện tối