Edit: Jess93
"Tớ nghe nói ngủ ở chỗ người chết trong một tháng, sẽ đưa tới quỷ hồn của người đó, tớ muốn hỏi Trương Tú Lệ, vì sao muốn hại tớ.
"
Giọng điệu của Lâm Nhã Trác không có bất cứ thay đổi nào, từng câu từng chữ nói ra giống như trả lời trong lúc mê sảng, sau đó trực tiếp tiến vào trong chăn đã trải tốt, ngay cả thảm điện đều không có mở ra.
Lâm Tịch lại thở dài.
Nơi này cũng không phải là phim truyền hình trên tivi, Lâm Nhã Trác chẳng qua là một cô gái nhỏ 14 tuổi vừa lên cấp 2.
Nếu quả thật là Lâm Nhã Trác giết Trương Tú Lệ, cô ấy còn có thể thản nhiên nằm ở chỗ Trương Tú Lệ sao, như vậy tố chất tâm lý của cô ấy đã mạnh mẽ đến mức có thể gia nhập FBI của Mỹ rồi.
Ban đầu mang cô ấy đến cục cảnh sát, cũng chỉ vì hai người bạn học khác không hẹn mà cùng chỉ chứng, cô ấy quả thật có cãi nhau với người chết vào đêm hôm trước, mà người chết lại nói một câu kỳ lạ như vậy, cho nên tương đối có hiềm nghi.
Trên thực tế, đều là nữ sinh trung học con nhà nông, không có ân oán nhà giàu gì gì đó, không có liên lụy lợi ích gì, thậm chí trông thân thể Lâm Nhã Trác còn không khoẻ mạnh bằng Trương Tú Lệ, một cô gái nhỏ như giá đỗ, làm sao có thể lặng yên không một tiếng động lại còn có hai người bạn cùng phòng giết bạn học của mình?
Đây cũng là nguyên nhân cảnh sát và trường học không tiếp tục truy cứu.
Mà thời đại này, mọi người đối với ban ngành chính phủ vẫn tương đối kính sợ, trường học cũng ở hàng ngũ này, sau khi người Trương gia đến trường học náo loạn hai lần, đành phải đem một bồn lửa giận phát tiết trên người Lâm Nhã Trác.
Bọn họ chỉ nhớ rõ lời Trương Tú Lệ nói trước khi chết: "Nếu như tôi chết rồi, chính là cậu hại chết.
"
Ở trong mắt người Trương gia, con nhỏ gầy trơ xương này lòng dạ độc ác, chính là nó hại chết con gái nhà mình.
Không hỏi quá trình, chỉ hỏi kết quả.
Thế mà Tiểu Lệ còn nói Lâm Nhã Trác trong phòng ngủ là người thân thiết nhất của mình, Tiểu Lệ cũng đã bị nó hại chết, nó lại còn có mặt mũi tiếp tục học ở đây!
Dựa vào cái gì Tiểu Lệ đáng thương của bọn họ chết không rõ ràng như vậy?
Làm sao bọn họ cam tâm!
Bọn họ không dám công khai khiêu chiến với chính phủ và trường học, thế là có thời gian rảnh liền đến cổng trường học không phải khóc thương Trương Tú Lệ, chính là mắng chửi Lâm Nhã Trác.
Lâm Tịch đứng tại đầu giường Lâm Nhã Trác, khẽ nói: "Lâm Nhã Trác, lúc trước cậu không có nghỉ học, người khác nghĩ như thế nào tớ không biết, dù sao tớ tin tưởng cậu không có giết Trương Tú Lệ.
Tớ biết mỗi ngày cậu gánh áp lực lớn như vậy, chính là muốn nói cho người khác, cậu không giết người, cậu không thẹn với lương tâm, nhưng nếu như không đợi cậu chứng minh được cái gì, trước hết bị những người kia hoặc là người Trương gia ép đến sụp đổ, thì coi như hoàn toàn ngược lại rồi.
"
Hàn Như uống một hớp nước, tiếp lời: "Đúng vậy, Đậu Đậu nói rất đúng, Lâm Nhã Trác cậu nhất định phải sống thật tốt cho bọn họ xem, mỗi ngày đều thật vui vẻ, cậu lại không làm sai, bằng cái gì trách lên đầu cậu!"
Sau đó cô ấy lại quay đầu nhìn Lâm Tịch, cười hì hì nói: "Thật không hổ là lớp phó học tập, nói chuyện có trước có sau, tớ cũng không biết hóa ra tài ăn nói của Đậu Đậu lại tốt như vậy!"
À thì, có chút sụp đổ nhân thiết.
Lúc Lâm Nhã Trác nằm vào ổ chăn trực tiếp dùng chăn che mặt lại, Lâm Tịch và Hàn Như nói chuyện cô ấy cũng không đáp lại bất cứ lời nào, nhưng Lâm Tịch nhìn thấy tấm chăn gắt gao bao lấy Lâm Nhã Trác lại hơi rung động, tiếng nức nở đè nén mơ hồ truyền đến.
Lâm Tịch liếc mắt ra hiệu với Hàn Như, hai người không nói nữa.
Người đến phòng tự học buổi tối lục tục trở về.
Có người trông thấy có người nằm ở chỗ của Trương Tú Lệ, lập tức sợ hãi hét ầm lên.
Lâm Nhã Trác vẫn luôn trốn ở trong chăn khóc thút thít thấy mình hù dọa người ta, mặt mang áy náy thò đầu ra khỏi chăn: "Thật xin lỗi, là tớ.
"
Mấy người vừa thấy mặt Lâm Nhã Trác, nữ sinh thét lên lúc trước lập tức bất mãn nói: "Làm cái gì vậy, Lâm Nhã Trác, người dọa người sẽ hù chết người đấy!"
Lâm Tịch trông thấy một người khác lặng lẽ kéo nữ sinh hét lên kia một chút, ra hiệu cô ta đừng nói nữa, sau đó bám vào bên tai cô ta nhỏ giọng nói: "Cậu còn dám chọc giận cậu ta? Coi chừng không biết chết như thế nào đấy.
"
Không biết Lâm Nhã Trác có nghe thấy hay