Edit: Jess93
Trong năm cái hũ nhỏ này, một hũ vàng, hai hũ là nén bạc, còn lại đều là một ít đồ trang sức, coi như Lưu Thúy Vân chỉ là phụ nữ nhà nông không biết chữ, dù sao chưa ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy heo chạy đi.
Những đồ trang sức kia đều vô cùng tinh xảo, hầu hết đều khảm nạm các loại bảo thạch hồng ngọc phỉ thúy ở phía trên, hào quang chói mắt.
Lưu Thúy Vân lập tức trừng mắt.
Chẳng trách con gái nhà mình mặc cả một phần ba một phần tư, dựa theo giá cả bình thường, tìm vị Uông bán tiên này một lần cho ba mươi, hai mươi đồng là được, thế chẳng phải là một thỏi bạc liền có thể đuổi ông ta về nhà bà ngoại rồi?
Ai u!
Đây đúng là một vụ thua lỗ lớn!
Lưu Thúy Vân cảm giác chính mình sắp mắc phải bệnh tim rồi, mặc dù trước mắt bà ấy còn không biết bệnh tim là gì.
Bà ấy hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Tịch, con nhóc chết tiệt kia, vì sao không nói đều là vàng bạc chứ!
Lâm Tịch không để ý tới bà ấy, còn có mặt mũi phát cáu, không phải ngươi đưa lão già này tới à?
Trong lúc lão đạo sĩ và Lưu Thúy Vân dán mắt vào vàng bạc, không có tin tưởng ánh mắt chính mình, cô lại tìm kiếm bên trong những đồ trang sức kia.
Lâm Tịch lấy ra một bộ trâm cài tóc kiểu dáng tinh xảo, trâm cài tóc kia tất nhiên không có giá trị đối với lão đạo sĩ và Lưu Thúy Vân chỉ biết nhìn chằm chằm vào vàng bạc kia, nhưng Lâm Tịch lại có thể nhận ra, ba vật nho nhỏ sáng lấp lánh xâu ở phía dưới, rõ ràng là kim cương "Một viên liền phá sản" ở đời sau!
Ba viên kim cương, cũng không phải là rất lớn, mỗi viên khoảng ba carat, mấu chốt là ba viên kim cương gần như bằng nhau, chúng được khảm vào trong vòng bạc, được cắt rất đẹp, lấp la lấp lánh, không nhìn kỹ tất nhiên là không nhìn thấy một phần cao quý lộng lẫy này.
Nông dân thời đại này, có một vòng tay bạc cũng xem như bảo bối, đừng nói kim cương, ngay cả đồ bằng ngọc còn không có thịnh hành, nhà ai cưới vợ nếu mang một ít vòng vàng, đó chính là đối tượng người người cực kỳ hâm mộ.
Lâm Tịch lấy bộ trâm này nhét vào trong tay Diêm Minh: "Cầm lấy, anh, đây là tiền công anh vất vả đào hố nửa ngày giúp mọi người.
"
Lưu Thúy Vân thầm mắng đồ ngốc, thế mà bị mấy viên thủy tinh làm mờ mắt, tại sao không bảo anh con cầm hai thỏi vàng?
Thuật nghiệp hữu chuyên công, lão đạo sĩ thật sự là có bản lĩnh bắt quỷ, nhưng đối diện với mấy thứ vàng bạc chau báu này, ánh mắt tất nhiên không sánh bằng Lâm Tịch đã đi qua rất nhiều vị diện thậm chí cũng đã từng làm Nữ Vương.
Tất cả mọi thứ đều chia bốn phần "Bằng nhau," lão đạo sĩ chọn một phần có vàng bạc tương đối nhiều, Lâm Tịch thì làm chủ chọn đồ trang sức tương đối nhiều, Lưu Thúy Vân chết sống ôm một phần gần như tương tự lão đạo sĩ, phần còn lại chính là cho trường học.
Lưu Thúy Vân vừa hưng phấn vừa đau khổ đi chuẩn bị cơm tối.
Mà lão đạo sĩ lại bắt đầu đàm phán với Lâm Tịch.
"Nhóc con, các người đã lấy được đồ vật, không cảm thấy phỏng tay à? Thứ này trông thì tốt, cũng không thể ăn không thể nhai, ta đoán, các người cũng không có cách nào xử lý đi.
"
Lâm Tịch luôn cảm giác nụ cười của Uông lão đạo không có ý tốt lắm.
"Bần đạo có con đường có thể giúp ngươi tiêu thụ những vật này, tuyệt đối an toàn, giá cả vừa phải, nhưng mà, ta muốn một phần tiền lời.
" Uông lão đạo nở nụ cười mờ ám đạt được gian kế.
Đậu má, đại thần bắt quỷ còn kiêm chức thủ tiêu tang vật?
Lần này là tuyệt đối không cho mặc cả, mặc cho Lâm Tịch nói thế nào, lão đạo cắn chết một phần tuyệt không nhả ra.
Lâm Tịch vươn tay vỗ vào bả vai lão đạo, cắn răng cười nói: "Đồng ý!"
Lão đạo sĩ suýt chút nữa bị Lâm Tịch đập ngã, trong lòng kinh ngạc cũng không biết lai lịch con nhóc này ra sao, lại có khí lực lớn như vậy.
Lão đạo sĩ bị Thiết Sa chưởng của Lâm Tịch đập một cái đến mức mặt mo trắng bệch chắp tay với Lâm Tịch.
Cô gái, ta kính ngươi là một tên hán tử!
Lâm Tịch mắt trợn trắng: "Tại sao tôi nhìn ông kiểu nào cũng không giống một người tu đạo vô dục vô cầu, thanh tĩnh vô vi.
"
"Lão đạo biết việc ngày hôm nay có phần không đúng, về sau phàm là Diêm gia các người có việc, chỉ cần lão đạo còn sống, mặc cho sai phái, tuyệt không chối từ.
" Vẻ mặt hèn mọn của Uông lão đạo giờ khắc này lại quang minh lẫm liệt.
Tóm lại một câu, về sau coi như ta liều mạng giúp các ngươi miễn phí đều được, nhưng lần này, thiếu một chút tiền cũng không được.
Nếu như ánh mắt có nhiệt độ, Lâm Tịch cảm thấy thời gian ăn bữa cơm này, những đồ vật được phân trong túi Uông lão đạo cũng sắp bị Lưu Thúy Vân nhìn cho tan ra rồi.
Cặp mắt cứ dán vào túi nhỏ của lão đạo sĩ, lại có thể nhét đồ ăn vào trong miệng mà không sai chút nào, Lâm Tịch cũng bội phục môn công phu này.
Lâm Tịch lưu lại hai món từ trong đống đồ vật quý giá của nhà mình, một vòng tay dương chi ngọc, một vòng tay phỉ thúy phiêu hoa Quý