Edit: Jess93
Lưu Thúy Vân nghe xong, cái gì? Quyên tiền bà đây nhận, dù sao đó cũng là miễn phí, nhưng quyên tiền còn muốn con của bà ấy đi giúp đào quan tài, vậy cũng không được.
Không được thì trả hết tiền lại, bọn họ tiếp tục sống những ngày nghèo khổ như thuở ban đầu, cũng không phải là chưa từng nghèo khổ.
Bà ấy liếc nhìn mấy món đồ trang sức mà mình giấu đi chuẩn bị giữ lại truyền cho con cháu, cắn răng, thương lượng với lão đạo sĩ: "Uông đại sư, nếu không tôi đi được không? Đậu Đậu còn nhỏ, tôi có kiến thức lại có khí lực hơn con bé.
"
Uông lão đạo nhếch miệng nhìn Lưu Thúy Vân.
Ngươi có kiến thức? Đừng đùa.
Lúc ông ta đi xử lý những vật kia, người bạn hỗ trợ ông ta vẫn luôn mắng ông ta không kiến thức.
Vàng bạc, có tiền liền có thể đổi được, nhưng những đồ trang sức tinh xảo này, tương lai là vạn kim khó cầu, nhất là khi ông ta miêu tả một chút cái trâm cài tóc mà con nhóc này lưu lại ban đầu, người bạn kia quả thực muốn mắng ông ta thối đầu.
Ông ta vỗ đùi cắn răng tiếc hận: "Đó là kim cương, kim cương! Người Mỹ và bọn nhà giàu Hương Cảng bên kia rất yêu thích thứ đồ chơi này.
"
Uông lão đạo cũng có chút há hốc mồm, đó chính là kim cương trong truyền thuyết ư?
Quả nhiên, đến cuối cùng định giá, đống vàng bạc ông ta chọn kia cộng lại mới đổi chưa tới hai vạn, giá trị kém xa tít tắp những món đồ con nhóc kia chọn.
Ông ta và con gái Diêm gia nhai miệng mài răng trả giá, thế mà lại không lấy thêm của người ta một phân tiền, nói bao nhiêu chính là bấy nhiêu, đây đều là số phận, lấy thêm, tương lai sẽ phải trả lại.
Uông lão đạo vừa cảm khái "Sóng to gió lớn đều đến đây, đạo gia lại lật thuyền trong mương" vừa lưu lại một phần tiền nhỏ tu sửa một chút đạo quan đã không chịu đựng nổi, sau đó đem toàn bộ số tiền còn lại đưa cho bí thư chi bộ của thôn Tả gia câu.
Năm đó, khi ông ta bị đuổi đánh đến mức chạy trốn khắp nơi, Tả Hoành – một người đàn ông nhà nông như con lừa bướng bỉnh này gánh lấy áp lực chứa chấp ông ta, hơn nữa còn đưa ông ta lên đạo quan trên núi, Uông lão đạo mới có chỗ dung thân.
Hai người không có việc gì ông rút tôi một điếu thuốc lá, tôi uống ông một bình trà thô, dần dà cũng đã thành bạn thân không có gì giấu nhau.
Uông lão đạo biết tâm bệnh của Tả Hoành.
Cho nên khi Tả Hoành trông thấy Uông lão đạo xách một túi tiền tới trước mặt, cả đời Tả Hoành chỉ quỳ qua cha mẹ thế mà "Phịch phịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt Uông lão đạo.
"Lão Uông, tôi thay đám nhỏ Tả gia câu, cám ơn ông! Cám ơn ông!"
Có số tiền này, bọn họ có thể sửa chữa một chút trường học nhỏ bị hoang phế ở bên trong vận động, mua thêm một ít bàn ghế, đám nhỏ cũng không cần trèo đèo lội suối đến Nhị đạo câu đi học!
Mỗi ngày phải đi hơn 2 giờ đường núi mới có thể đến trường tiểu học của Nhị đạo câu, ngày đông hạ tuyết, trên đường kết băng, đám nhỏ trong thôn lên dốc chỉ có thể dùng tứ chi chạm đất bò lổm ngổm; mùa hè trời mưa, đám nhỏ muốn xuống dốc phải đứa này lôi kéo đứa kia mới có thể hãi hùng khiếp vía đi qua đường núi nhỏ hẹp quanh co, hơn nữa con đường giữa sườn núi Tả gia câu và Nhị đạo câu kia.
.
Có sói!
Đám nhỏ đi học, tại sao lại khó như vậy?
Ông ta bỏ mặt mo đi cầu mấy người, ngược lại là có giáo viên, chỉ là không có tiền xây trường học.
Người cả thôn nghèo rớt mồng tơi, nhà ai cũng không bỏ tiền ra nổi để xây dựng trường tiểu học.
Tả Hoành nước mắt tuôn đầy mặt: "Uông Thiên Chính, ông là người tốt! Lúc trước Tả Hoành tôi không có phí công giúp ông, ông yên tâm, tôi cũng sẽ không để ông hối hận vì đã giúp tôi, về sau con trai Tả Hoành tôi chính là con trai Uông Thiên Chính ông, toàn bộ người Tả gia câu sẽ dưỡng lão đưa ma cho ông!"
Uông lão đạo vẫn luôn lẻ loi một mình, cũng đã đến tuổi này, cũng không trông cậy vào việc kết hôn sinh con, nghe được lời nói có chút lộn xộn dưới sự kích động của Tả Hoành, hai mắt Uông Thiên Chính cũng có chút ẩm ướt.
Ông ta kéo Tả Hoành một cái, yên lặng lẩm bẩm ở trong lòng: Lần này nếu lão đạo có thể bình an trở về, hãy để đám nhỏ dưỡng lão cho tôi đi.
* * *
* * *
Tết này Đàm Nhạc trôi qua trong hãi hùng khiếp vía.
Thành tích thi cuối kỳ quá tệ, mẹ Đàm lại bắt đầu lải nhải, bảo cô ta đừng tiếp tục lãng phí tiền trong nhà, học kỳ này dứt khoát nghỉ đi, trực tiếp ở nhà hỗ trợ trồng trọt.
Trong lúc đó bà vợ như heo mập của Từ chủ tịch xã lại tới, vênh vang đắc ý mà nói, Đàm Hoan có thể đến trong thôn báo danh bất cứ lúc nào.
Nói bóng