Edit: Jess93
Lâm Nhã Trác tiếp lời: "Tôi là bạn cùng lớp với Trương Tú Lệ đã chết, tôi dùng nhân cách đảm bảo, cậu ấy đã uống nước ngọt Đàm Nhạc đưa cho nên buổi tối bị tiêu chảy đi nhà vệ sinh trở về mới chết!"
"Rõ ràng là mày giết nó, tao cũng nghe nói, mày đừng mơ giội nước bẩn lên người con gái tao!" Mẹ Đàm đều sắp nhảy dựng lên mắng.
"Bà nói cậu ấy giội nước bẩn, tôi thì sao? Chính tôi suýt chút nữa bị Đàm Nhạc hại chết, cô ta đêm hôm khuya khoắt ra sức xúi giục tôi uống nước ấm, nói là mẹ cô ta nói như thế, trong thời gian hành kinh nhất định phải uống nhiều nước thì bụng mới không đau! Cô ta làm hại tôi suýt chút đã chết trong nhà vệ sinh!"
Lâm Tịch quay đầu lại, Hàn Như, là Hàn Như!
Cô ấy rốt cuộc không còn cảm thấy đó là sỉ nhục, rốt cuộc dám đối mặt với những gì đã trải qua, cuối cùng dám đứng ra, nói ra sự thật này!
"Còn có tôi!"
"Còn có tôi!"
"Còn có tôi!"
Theo một đám nữ sinh đứng trước mặt mẹ Đàm, sắc mặt của bà ta dần dần trở nên khó coi.
Không nghĩ tới những nữ sinh này thật sự không cần mặt mũi, đến cả chuyện hành kinh này cũng dám lấy ra nói trước công chúng?
Thật không biết xấu hổ.
Đối với chuyện ngày đó, bà ta cũng nghe đồn một chút, nhưng thứ nhất không chứng cứ, bà ta hoàn toàn có thể nói Đàm Nhạc là vì bảo mệnh nên mới nói hươu nói vượn lừa gạt nữ quỷ, thứ hai nghe nói nữ quỷ kia bị đốt thành tro, hiện tại không có chứng cứ.
Còn hai con nhóc trong ký túc xá kia, hoàn toàn không cần lo lắng, bà ta cảm thấy những con nhóc này, khẳng định ngượng ngùng nói ra loại chuyện này.
Cho nên bà ta mới dám gióng trống khua chiêng đến trường học đòi tiền.
"Chúng tôi nhiều người như vậy cùng nhau tố cáo cô ta, bà nói xem, cảnh sát sẽ tin tưởng bà hay là tin tưởng nhóm người chúng tôi?" Lâm Tịch gạt ra từng chữ từng chữ từ trong kẽ răng: "Đến lúc đó, nhà các người có một tội phạm giết người không biết xấu hổ sát hại bạn học, con trai bà sẽ có một chị gái là tội phạm giết người, người người đều đâm sống lưng của cậu ta, bà dám đưa cậu ta đến trấn Thuận Phong đi học sao? Hả?"
Mẹ Đàm vốn không cao lắm, Lâm Tịch không tính là thấp, hai người đứng chung một chỗ, cảm giác Diêm Đậu Đậu dáng người thẳng tắp cao hơn mẹ Đàm rất nhiều, khí thế bức người, mẹ Đàm bất giác lui lại hai bước.
"Vậy.
.
Con gái tao ăn không thiệt thòi rồi hả?" Giờ phút này mẹ Đàm đã không còn cổ khí thế hung dữ kia, bắt đầu bán thảm.
Bà ta kéo người vẫn luôn im lặng đứng trong góc tường, kéo khăn quàng cổ cô ta vẫn luôn phủ trên đầu xuống: "Con nhỏ chết tiệt này, mày đúng là đồ đáng chết, mày mẹ nó nói chuyện đi, giờ mày biến thành dáng vẻ này còn không phải do con quỷ ở trường học kia hãm hại sao?"
Đừng nói Hà Kiến Quốc và Trương chủ nhiệm, Lâm Tịch bọn họ cũng có chút kinh ngạc.
Ngay cả các học sinh vây ba tầng trong ba tầng ngoài ở bên ngoài văn phòng Hiệu trưởng cũng bắt đầu nghị luận ầm ĩ.
Bởi vì ai cũng nghe hiểu ý trong lời nói của mẹ Đàm, chẳng lẽ người trông hơn ba mươi tuổi đã bắt đầu xuất hiện vẻ hơi già nua không phải dì Đàm Nhạc, mà là Đàm Nhạc?
Hàn Như nhìn kỹ người phụ nữ bị giật khăn trùm đầu xuống, không khỏi dùng tay che miệng, hít vào một ngụm khí lạnh: "Tớ nói nhìn kiểu gì cũng giống Đàm Nhạc, hóa ra cô ta chính là Đàm Nhạc, tớ còn tưởng rằng là dì cô ta.
"
Sắc mặt Đàm Nhạc tái nhợt, dường như toàn thân không có một chút khí lực, bị mẹ Đàm kéo qua kéo lại như vậy, như một con búp bê vải cỡ lớn không có chút sinh mệnh nào.
Chỉ có người đứng ở góc độ thích hợp mới có thể trông thấy bàn tay vẫn luôn bị cô ta giấu phía sau, gắt gao xiết chặt lại!
Hiện tại cô ta hận tất cả mọi người, chẳng những hận cha mẹ không có chút nhân tính nào, hận đám bạn học Diêm Đậu Đậu bỏ đá xuống giếng, cô ta cũng hận chính mình!
Sau khi chạy về nhà cô ta cũng là thông qua đủ loại lời đồn mới biết được, hóa ra nữ quỷ kia có một khoản bảo bối giá trị liên thành chôn ở chỗ cách quan tài không xa.
Cô ta nhớ rõ, nữ quỷ kia từng nói với chính mình: Ta giúp ngươi giết chết chướng ngại vật của ngươi, ngươi giúp ta thoát khốn, sau này chúng ta không ai thiếu nợ ai, mà ta, sẽ lại cho ngươi một món lễ lớn, một phần đại lễ khiến ngươi giàu có một phương.
Đó hẳn là bảo tàng của cô ta!
Có khoản vàng bạc châu báu này, cô ta còn sợ gì nữa? Cô ta có thể mua váy áo, mang giày cao gót lưu hành nhất, sống cuộc sống sung sướng như những vị phu nhân trong phim truyền hình Hương Cảng, thuê mấy người hầu hầu hạ cô ta mỗi ngày, gọi cô ta là "Đại tiểu thư".
.
Đàm Nhạc đại khái có thể đoán những bảo bối này đoán chừng đều bị Diêm Đậu Đậu đào đi.
Bởi vì vẫn luôn chú ý Diêm Đậu Đậu, cho nên vào ngày khai giảng, Diêm