Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Ban Thưởng Nhiệm Vụ Tay 34


trước sau



Móng tay Đàm Nhạc đã sắp ghim vào trong thịt.

Đám bạn cùng phòng ngày xưa cùng cô ta thân như chị em, bây giờ một đám đang dùng ánh mắt cực kỳ kinh ngạc nhìn chằm chằm cô ta, giống như cô ta là một con quái vật, không, Đàm Nhạc cảm giác bọn họ là đang dùng một loại ánh mắt cao cao tại thượng, bên trong chán ghét mang theo thương hại, bên trong kinh ngạc ẩn chứa sự xem thường.

Từng ánh mắt này giống như từng cây gai nhọn, quấn cô ta thương tích đầy mình.

Ánh mắt như vậy hết sức quen thuộc, cực kỳ giống mẹ chồng của cô ta và bà già đáng chết kia bắt cô ta đè lên giường vào kiếp trước, khiến cô ta bày ra các loại tư thế không chịu nổi đi dụ dỗ Từ Minh.

Mỗi lần cô ta không thể thành công dụ dỗ Từ Minh, hai mụ phù thủy già này sẽ dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm cô ta, mẹ chồng cô ta còn luôn mắng cô ta vô dụng, ngay cả người đàn ông của chính mình cũng dụ dỗ không được.

Đàm Nhạc rất muốn phun bà ta một mặt nước bọt, thứ đồ bỏ đi của nhà các người có thể xem là đàn ông ư?
Những khuất nhục đó giống như mới hôm qua, những đau đớn đó vẫn kéo dài đến ngày nay.

Một cỗ phẫn uất và oán hận ngút trời rốt cuộc khống chế không nổi nữa.


Nhìn đi, thích nhìn thì nhìn đi, có gì đặc biệt hơn người? Tôi đã hại các người, hố các người, vậy thì có thể làm gì tôi? Những chuyện kia có chuyện nào là phạm pháp rồi hả?
Các bạn học thân yêu của tôi, chính mình bỏ tiền túi mua nước ngọt cho các người uống còn có lỗi rồi? Đó là nước ngọt, không phải thuốc trừ sâu DDVP.

Bạn học đến ngày hành kinh, tôi quan tâm bọn họ, giữa mùa đông, đi ra ngoài nấu nước nóng cho bọn họ uống thì chính là trong lòng mang ý xấu rồi?
Thật buồn cười, nếu nói như vậy, vậy tất cả những người làm mẹ đều là tội phạm gϊếŧ người.

Trương Tú Lệ chết rồi, đâu có liên quan gì tới tôi?
Ngày đó tôi lại không có ở trường học, nếu theo như những gì các người nói, vậy có phải về sau học sinh toàn trường đều đã chết, tất cả đều tính trên đầu tôi đúng không?
Rõ là muốn gán tội cho người khác.

Càng nghĩ Đàm Nhạc càng đúng lý hợp tình, cô ta bắt đầu nhìn lại những ánh mắt nhìn về phía cô ta một cách lạnh lùng, vẫn luôn nhìn chằm chằm đến khi những người kia không còn dám nhìn cô ta.

Sau đó cô ta nhìn Diêm Đậu Đậu.

Diêm Đậu Đậu cũng đang nhìn cô ta, thậm chí còn cười cười với cô ta.

"Cười cái gì? Rất buồn cười sao?" Đàm Nhạc hung dữ nhìn Lâm Tịch.

Lâm Tịch tới gần cô ta, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe thấy mà nói: "Đương nhiên buồn cười, có người sống hai đời đều thất bại như vậy, chẳng lẽ không buồn cười à?"
Một câu nhẹ nhàng như vậy ở trong tai Đàm Nhạc giống như sấm sét giữa trời quang.

Cô làm sao lại biết, làm sao có thể?
"Oán quỷ giống như cô, Uông đạo trưởng muốn thu cô, chẳng qua chỉ là chuyện trong một câu nói, mà cô đến tột cùng có hại người hay không, trời biết đất biết cô biết, cho cô một cơ hội làm lại, là thương hại cô ở kiếp trước đau khổ, không phải muốn cô đến gây nghiệt!"
Nhỏ giọng nói xong câu đó, Lâm Tịch lại không để ý đến cô ta, mà là nhìn về phía mẹ Đàm đang không ngừng líu lo bán thảm và cha Đàm không ngừng cầm vạt áo gạt lệ.

Người ta đây mới thật sự là vợ chồng đồng lòng, phối hợp quá ăn ý, hiện tại hai người chỉ thiếu A Bính kéo một khúc >.

"Con gái bà biến thành như vậy hai người còn dám đến trường học chúng tôi gây sự, làm ảnh hưởng tới giờ học của chúng tôi, còn nhục mạ cán bộ nhân dân sao?" Lúc này hệ thống giáo dục còn chưa cải cách, giáo viên nếu nói không nghiêm khắc, thật đúng là cán bộ.


Bây giờ mẹ Đàm nhìn thấy con nhóc này trong lòng bất giác chột dạ.

Lâm Tịch còn nói thêm: "Các bạn học, Đàm Nhạc chính miệng thừa nhận Trương Tú Lệ là bởi vì cô ta mới chết, tất cả mọi người là mắt thấy tai nghe đúng không.

"
"Đúng! Chính là Đàm Nhạc làm!" Học sinh trong phòng ngoài phòng trăm miệng một lời.

"Lúc trước chúng tôi không nên mềm lòng thả Đàm Nhạc về nhà, lão Hà, thầy xem một chút đi, tôi đã nói mềm lòng ra tai họa, thầy có ý tốt không muốn truy cứu người ta, bây giờ người ta đến ăn vạ trường học chúng ta.

Trường học này cũng là nhà nước mở, do huyện quản, tôi thấy, chúng ta vẫn nên hai chuyện quy một, trực tiếp đến đồn công an huyện đi, giải quyết tất cả những chuyện này, miễn cho hôm nay ông tìm ngày mai bà tìm, đây là trường học, không phải là vườn sau nhà bọn họ.

"
Trương chủ nhiệm cũng nhìn ra chút mánh khóe, biết mẹ Đàm bọn họ bây giờ sợ hãi chính là những từ như cảnh sát, đồn công an này.

"Mặt khác,

nhớ kỹ người nhà này, động một chút là lừa người, như vậy về sau trường học sẽ không nhận con của họ.

"
Lâm Tịch không khỏi ở trong lòng nhấn like cho Trương chủ nhiệm.

Hà Kiến Quốc ngập ngừng nói: "Chuyện này không được đâu, thế này không hợp.

.

"
Cộng tác nhiều năm, Trương chủ nhiệm sớm biết Hà Kiến Quốc sẽ nói gì kế tiếp, đoạt trước nói: "Mặt khác, lúc trước Đàm Nhạc tự mình rời trường, nhân viên nhà trường chúng tôi vẫn luôn không nói gì, ngày mai đem hành vi của học sinh Đàm Nhạc, tạo thành nguy hiểm cùng với lệnh xử phạt cưỡng chế Đàm Nhạc nghỉ học công bố ra ngoài đi, không thì mọi người đều không biết xảy ra chuyện gì, đều cảm thấy là trách nhiệm của trường học đấy!"
Cha Đàm nghe xong lời này thật sự sốt ruột, công bố ra ngoài coi như Đàm Nhạc không bị kết án, dù sao những chuyện này cũng không vẻ vang, con cái nhà bọn họ còn làm người thế nào?
Mặc dù cũng có đủ loại tin đồn trên mười dặm tám thôn, nhưng dù sao đều là đám thôn dân nói trong âm thầm, không được tính là đúng.

Nếu trường học trực tiếp công bố những chuyện này ra ngoài, coi như việc này không phải lưu truyền trong mấy thôn gần đây, nhưng từng thôn trong toàn bộ trấn Thuận Phong đều biết, đến lúc đó Đàm gia bọn họ thật sự thành cứt chó thối.


Mẹ Đàm cũng bắt đầu luống cuống, làm người nhiều chuyện trong thôn, bà ta quá rõ ràng uy lực nước bọt có thể đè chết người.

Không được, không thể bởi vì con nhỏ Đàm Nhạc chết tiệt này mà hủy toàn bộ Đàm gia, xem ý tứ này của trường học, sau này cũng không cho Đàm Hoan lên trung học, khó mà làm được, Đàm Hoan là muốn đến xã đi làm, về sau làm không tốt vẫn là trưởng thôn đấy, cấp 2 đều không học thì không phải là nói nhảm à?
Ban đầu bà ta cũng không nghĩ tới lấy được bao nhiêu tiền, dù sao tôi có thể rao giá trên trời, ông có thể trả tiền ngay tại chỗ, mua bán không phải đều là mặc cả giá cả ư?
Vốn dĩ suy nghĩ kiếm một ngàn hoặc tám trăm, khai giảng cũng có thể mua một chiếc xe đạp biến tốc cho con trai, nghe nói xe đạp kia rất đắt.

Mẹ Đàm tính toán, Hiệu trưởng trông có vẻ nho nhã, bà ta làm một trận này vừa khóc lại gào, một người đàn ông lớn tuổi có thể có biện pháp gì, sẽ phải ngoan ngoãn lấy tiền ra.

Lại nói Đàm Nhạc quả thực già đi không ít, lấy chút bồi thường cũng không tính quá đáng đúng không?
Bà ta tính toán rất tốt, nhưng trường học không có tiền, hơn nữa, thế này không hợp quy củ.

Hà hiệu trưởng mặc dù khó khăn, nhưng làm thế nào cũng cắn chết không nói ra.

Sau đó một đám học sinh phần phật mà đến triệt để làm hỏng chuyện.

Lâm Tịch rõ mồn một mẹ Đàm đây là đã không chống đỡ nổi, thế là nói với mọi người: "Vậy còn chờ gì nữa? Đi, đi đồn công an huyện nói với bọn họ đi, trông kỹ một nhà này, một người cũng đừng hòng chạy? Tướng mạo con gái bà già đều muốn trường học bồi thường, hại chết Trương Tú Lệ một cái mạng, muốn bồi thế nào?"
Lâm Tịch chỉ là tùy tiện nói, nhưng những bạn học khác đều cho là thật, một câu này liền khiến các bạn học bên ngoài cũng vùn vụt kéo về hướng phòng hiệu trưởng bên này.

Mẹ Đàm thấy chuyện không ổn, cho Đàm Nhạc một cái bạt tai, vội vàng vứt xuống một câu: "Tiền đó chúng tôi từ bỏ, coi như quyên cho trường học, sang năm phải nhận con trai tôi đấy!"
Sau đó kéo Đàm Nhạc, ba người vội vàng chạy ra ngoài.

Nhìn bóng lưng một nhà ba người này nhanh chóng biến mất, Trương chủ nhiệm thở phào một cái, cuối cùng cũng đuổi đi một nhà ba người này.

Thật ra trong lòng bà ấy có nỗi nghi hoặc, Đàm Nhạc này làm sao lại đột nhiên già hơn mười mấy tuổi chứ? Thật chẳng lẽ chính là bị nữ quỷ kia hút đi tinh khí thần?.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện