Bên trong cốt truyện, chính là ngày nghỉ này, ăn xong bữa sáng tại nhà, Duệ Đông Đường cưỡi báo đi tới học viện tìm hai người bạn của anh ta.
Mà hai người bạn của anh ta đều là bình dân, nhà ở khu ổ chuột trong góc thành phía nam.
Ai cũng không biết bọn họ đến tột cùng đi đâu, đã làm những gì trong ngày này.
Chẳng qua khi trở về vào buổi tối, trên lưng con báo đốm Duệ Đông Đường chưa bao giờ cho em gái cưỡi chung, lại có một cô gái vô cùng xinh đẹp nằm trên đó.
Cho nên Lâm Tịch mới muốn mang cả nhà ra ngoài vào sáng sớm.
Ngươi nha, không phải là đi phía nam mới gặp phải nữ chính sao?
Vậy ông đây sẽ dẫn ngươi đến phố bắc.
Chính là có ý trống đánh xuôi kèn thổi ngược này.
Duệ Địch hiếm khi được ra ngoài, trên đường đi líu ríu giống chim nhỏ sổ lồng, hết sờ cái này lại nhìn xem cái kia, trông thấy cái gì đều cảm thấy mới mẻ.
Lề mà lề mề cuối cùng đến buổi tối, Lâm Tịch thu xếp muốn đến > trực tiếp ăn cơm tối lại trở về.
"Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, thức ăn trong La ký đều rất đắt, không biết trong nhà bây giờ đã không còn giống ngày xưa sao?"
Duệ Đông Đường ghét nhất loại dạo phố nhàm chán này, còn ngốc nghếch ôm hai chậu trứng ếch đỏ trong tay càng làm cho anh ta cảm thấy chính mình như một người hầu.
Mua đồ ăn vặt cho con chim ngốc kia thì có ích gì?
Bách linh bình thường được bồi dưỡng còn có thể hát "Tịnh khẩu thập tam sáo," con chim kia của Duệ Địch ngoại trừ sẽ chọc cho người trong học viện trào phúng anh ta, thì gần như là vô dụng.
Một ngày nghỉ tốt lành, anh ta vốn đã nói với hai người bạn rằng sẽ mang thú triệu hồi đi săn ở ngoại ô phía nam.
Lâm Tịch nhìn vẻ mặt đen như đáy nồi của Duệ Đông Đường, âm thầm oán thầm: Ngươi nha, cũng biết trong nhà bây giờ không giống ngày xưa? Vậy mà ngươi còn cưỡi báo làm màu mỗi ngày, không biết loại thịt để thú triệu hồi ăn này rất đắt à?
Ngươi bớt cưỡi báo rêu rao khắp nơi vài lần, đủ ông đây ăn nửa tháng La ký.
Duệ Đạt Hưng trừng Duệ Đông Đường một cái, trầm giọng nói: "Đông Đường, sao có thể nói chuyện với em gái con như thế? Cho dù trong nhà không giống như ngày xưa, cha vẫn còn có thể mang theo mọi người ăn một bữa ở La ký.
"
Nói xong, cười ha hả gọi mọi người đi vào trong La ký.
Duệ Đông Đường cố ý đi chậm hai bước chờ Lâm Tịch vào cửa mới thấp giọng nói: "Ngay cả huyễn linh đều không thể triệu hồi, Tiểu Địch tốt xấu còn có con chim phế vật, mày cũng không cảm thấy xấu hổ ở nhà cả ngày còn vừa đi dạo vừa ăn?"
Lâm Tịch: Rất muốn giơ chân đá vỡ đầu chó anh ta!
Cảm giác người anh trai mà người ủy thác nói là ngày thường coi như không tệ này, chỉ e là một loại hiểu lầm đi.
Người một nhà ăn cơm xong, Lâm Tịch cảm thấy hơi no, đề nghị chậm rãi tản bộ trở về, đợi đến khi tiêu thực đến không sai biệt lắm lại gọi một chiếc Đông Nham Mã về nhà.
Đông Nham Mã là một loại ma thú đến từ Đông Nham đại lục.
Đông Nham Mã tính cách dịu dàng ngoan ngoãn, tốc độ nhanh, thể lực tốt, kéo xe lại không xóc nảy giống như ngựa bình thường, là một trong số rất ít ma thú có thể thuần hóa, cho nên được sử dụng rộng rãi trong bốn đại lục.
Sắc trời đã trở nên đen kịt, lúc này trong cốt truyện, nữ chính đại nhân đã an ổn tại Duệ phủ rồi.
Lâm Tịch cảm thấy mình kéo dài thời gian cũng không sai biệt lắm, vừa khéo có một chiếc xe ngựa chậm rãi đi ngang qua đám bọn họ, Lâm Tịch đang định đề nghị với Duệ Đạt Hưng ngồi xe về nhà, nhưng đột nhiên lại có một bóng người đen sì lảo đảo đi ra từ trong hẻm nhỏ, trực tiếp đi tới chỗ Duệ Đông Đường.
Trong lòng Lâm Tịch nhất thời đậu má.
Đây mẹ nó không phải nữ chính đại nhân sao?
Trước khi Duệ Đông Đường rõ ràng chân tướng, Lâm Tịch "Vèo" một phát vượt qua đám người, trực tiếp "Cướp" Lê Mạn Tư qua.
Phát hiện chính mình đã như nguyện được người đón lấy ôm vào trong ngực, Lê Mạn Tư đã không còn chút khí lực nào thổ khí như lan* nói câu "Cảm ơn" sau đó trực tiếp ngất đi.
* câu đầy đủ là "Thổ khí như lan, phụng thân như ngọc" (吐气如兰, 奉身如玉) : Hơi thở tựa hoa lan, dùng để miêu tả dáng vẻ hô hấp của mỹ nhân động lòng người.
Lối miêu tả này có thể nói là hoa mỹ đến cực điểm.
Lâm Tịch: ⊙_⊙
Là ai, đưa ngươi tới bên cạnh ta.
.
Là nó, vầng trăng tròn tròn kia, vầng trăng.
.
Đã nói ông trời sẽ không đối đãi tử tế với chính mình như thế, đơn giản như vậy đã có thể tránh thoát một trận tai họa.
Lâm Tịch cảm giác cốt truyện cố chấp giống như bản tin thời sự, không phải ngươi đổi kênh là có thể trốn tránh được.
Ở đầu đường ôm nữ chính sáng loáng như vậy, lấy bản tính của cốt truyện rất có thể kế tiếp người áo đen sẽ từ trên trời giáng xuống, tàn sát Duệ gia không còn một ai, sau đó một trong số nam chính Tiêu Mặc Ngôn xuất hiện, đại chiến với người áo đen một trận, tiếp tục kéo dài vở kịch dốc lòng vì nữ chính.
Mà Duệ gia thì có thể nhận cơm hộp chết đi giống như bên trong cốt truyện.
Quả nhiên, ngũ giác nhạy cảm và tinh thần lực đều đang nhắc nhở cô, nhóm người áo đen vô cùng chuyên nghiệp đã đằng đằng sát khí chạy đến.
Lâm Tịch không nói hai lời, trực tiếp ôm Lê Mạn Tư nhảy lên xe ngựa, đám người Duệ gia cũng