"Anh..
Anh không sao, chỉ là muốn hỏi một chút hai chậu hoa kia nên bày ở chỗ nào mới tốt?" Trong giọng nói của Duệ Đông Đường mang theo chút chột dạ chưa bao giờ có.
Ồ, Lâm Tịch đều muốn cười.
Biết rõ > là mua cho em gái Duệ Địch, Duệ Đông Đường lại chạy tới hỏi cô nên đặt ở đâu?
Huống hồ nửa đêm canh ba ngươi tới hỏi ta vấn đề như vậy?
Đúng là đầu óc có trùng, không giống người bình thường.
Ánh trăng soi rõ bóng dáng Duệ Đông Đường trên cửa, giờ phút này anh ta đang đứng tại cửa ra vào, chỉ chờ Lâm Tịch tới mở cửa.
Dựa vào cái gì?
Cô không mở đấy!
Lâm Tịch ngáp một cái thật dài: "Vậy thì làm phiền anh cả đưa hoa đến chỗ Tiểu Địch đi, đưa trễ, sẽ ảnh hưởng em ấy nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi học viện nữa."
Lúc đầu Duệ Đông Đường nghĩ anh ta vừa đến cửa Duệ Miểu sẽ lập tức mời mình vào phòng, kết quả lại uống canh bế môn hết bát này tới bát khác, bây giờ lại còn phải đi đưa hai chậu hoa nát anh ta ôm cả ngày cho Duệ Địch.
Nghĩ đến khuôn mặt thanh lãnh, sắc mặt vô cùng trắng bệch của thiếu nữ vô danh kia, Duệ Đông Đường cũng không biết vì sao lòng mình lại quặn đau một hồi.
Trong đau đớn lại mang theo niềm vui sướng không cách nào kiềm nén.
Anh ta không hiểu, là loại người có tâm địa sắt đá nào mới có thể nỡ lòng đối đãi với một cô gái thanh nhã như tiên như thế?
Mặc dù nghe mẹ nói, cô gái kia được mang tới phòng Duệ Miểu, cũng đã được cứu chữa rất tốt.
Nhưng Duệ Đông Đường nằm trằn trọc ở trên giường, khó có thể chìm vào giấc ngủ, anh ta cũng không biết vì sao nhất định phải tự mình trông thấy cô ấy mới có thể an tâm.
Chỉ mới nhìn thoáng qua, cô gái vốn nên nhào tới chỗ chính mình đã bị Duệ Miểu ôm lấy.
Anh ta cứ cảm thấy, cô gái kia là muốn anh ta tới cứu, Duệ Miểu thực sự quá nhiều chuyện!
Giờ phút này Duệ Đông Đường có chút bực bội khó hiểu, vươn tay lặng lẽ đẩy cửa phòng em gái một chút, không nhúc nhích tí nào.
Ngày thường anh ta cùng với hai đứa em gái này cũng không tính thân thiết, giờ phút này càng không có lời nào để nói, mặc dù không cam tâm cứ không công mà lui như vậy, nhưng Duệ Miểu chết sống không chịu đứng dậy mở cửa.
Duệ Đông Đường cảm thấy đứa em gái xưa nay không được anh ta ưa thích giờ phút này quả thực làm người ta chán ghét.
Lại đứng ngơ ngác một hồi, anh ta vốn dĩ cũng không phải là người linh hoạt ứng biến, khéo ăn khéo nói, thực sự không cách nào khác, đành phải thở dài một cái, ấm ức xoay người lề mà lề mề rời đi.
Đại tình thánh trông có vẻ "Vì ai nửa đêm đón gió" cuối cùng cũng rời đi, Lâm Tịch lặng lẽ đi đến phòng Lê Mạn Tư đang nghỉ ngơi.
Duệ Đông Đường này chỉ thoáng nhìn cô ta một chút, cũng chưa có tiếp xúc tứ chi gì đâu, xem dáng vẻ này nếu như cho hai người có tiếp xúc riêng tư, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Lâm Tịch quyết định thừa dịp nữ chính suy yếu, trực tiếp hủy đi sợi dây chuyền tai họa kia, làm một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Lê Mạn Tư chỉ là giao thủ với người ta và không ngừng chạy trốn trong thời gian dài, lại không ngừng cưỡng ép điều khiển thú triệu hồi, thể lực, thần niệm đều tiêu hao cực độ mới dẫn đến ngất xỉu.
Kỳ thật bản thân cũng không đáng lo ngại.
Mẹ Duệ thúc giục Hải Luân đi gọi thầy thuốc ở gần đây đến khám, nhận được chính là kết luận này, nói là ngủ một giấc cho tốt, ngày mai đã có thể tỉnh lại.
Lâm Tịch lặng yên không một tiếng động đi vào trong phòng, ánh trăng xuyên thấu qua màn cửa sổ rải vào trong phòng.
Không thể phủ nhận, cho dù dưới tình huống ánh sáng mờ mờ ảo ảo này, khuôn mặt yêu kiều khi ngủ say của Lê Mạn Tư vẫn khiến người không thể coi nhẹ như cũ.
Mà sợi dây chuyền sẽ khiến sức quyến rũ của nữ chính gần như vô hạn khi đẳng cấp nâng cao kia, đang yên lặng như là một sợi tóc màu vàng óng nằm ngang ở trên cổ Lê Mạn Tư.
Nếu như không phải ngũ thức của Lâm Tịch cao hơn người thường, đừng nói dạng bóng đêm này, cho dù là giữa ban ngày cũng sẽ không chú ý tới sự tồn tại của một sợi dây chuyền mảnh đến không thể mảnh hơn như vậy.
Đứng bên cạnh Lê Mạn Tư, Lâm Tịch đang chuẩn bị vươn tay ra kéo sợi dây chuyền kia, đột nhiên cảm giác được một ngọn lửa mãnh liệt ngập trời mà lên, khiến từng chiếc lông tơ trên toàn thân cô gần như dựng đứng.
Trong nháy mắt Lâm Tịch thay đổi vẻ mặt lo lắng, phảng phất căn bản không có phát giác được cổ khí tức nguy hiểm kia, tiếp tục vươn tay, chẳng qua không phải đi kéo sợi dây chuyền kia, mà là vuốt ve cái trán Lê Mạn Tư.
"Rít!" Theo một tiếng chim hót cao vút, một con chim lớn đột ngột xuất hiện, nằm ngang ở giữa Lâm Tịch và Lê Mạn Tư.
"..."
Lâm Tịch sợ hãi trực tiếp từ bên giường ngồi sụp xuống đất, toàn thân run rẩy: "Đừng gϊếŧ tôi, tôi..
Tôi không có ác ý!"
Bây giờ Lâm Tịch thật