Nếu là ba tháng trước, số tiền kia hoàn toàn không là vấn đề đối với Duệ gia.
Nhưng hôm nay, trang trại, cửa hàng đều đã bị bán đi, bọn họ không có nguồn kinh tế, mà đồ vật có thể cầm đi cầm cố cũng đều bị tên nghịch tử kia trộm đi.
Duệ Đạt Hưng nhìn tòa nhà chính mình sinh sống gần hai mươi năm này, bán đi.
Ông ấy cũng đã thấy rõ, nếu ông ấy không bán, những thứ này sớm muộn cũng bị Duệ Đông Đường cuỗm đi hết.
Để bảo đảm sự kéo dài huyết mạch triệu hồi sư, bốn đại lục đều tuân thủ nguyên tắc, đều là con trai kế thừa sản nghiệp, con gái củng cố gia tộc.
Cái nhà này quả thật đều phải giao cho Duệ Đông Đường đến kế thừa.
Nhưng vấn đề là, Duệ Đạt Hưng bi ai nghĩ đến: Ông ấy còn chưa chết đâu, vị nhất gia chi chủ này còn khoẻ mạnh đây này!
Bây giờ ở trong lòng Duệ Đạt Hưng, con gái lớn của chính mình chính là con trai nhà họ Duệ!
Cho nên sau khi thương lượng cùng Lâm Tịch, bọn họ quyết định, không mang đi bất cứ thứ gì trong nhà, trực tiếp đổi toàn bộ thành tiền mặt.
Vương gia thấy bọn họ bán vội vàng như thế, vốn còn muốn ép giá, kết quả ngay cả gia cụ và những đồ vật loạn thất bát tao kia đều bị Lâm Tịch quy ra tiền, còn tăng thêm hơn sáu trăm đồng bạc.
Lâm Tịch chỉ cười ha hả hỏi một câu: "Chúng tôi thực sự nóng lòng muốn bán nhà, nhưng các người dường như cũng nóng lòng mua đi, bên trong vương thành này có rất nhiều người bán nhà cửa, nhưng bên cạnh nhà các người dường như chỉ có hai nhà đi.
"
"Nếu không phải nhà chúng tôi đang vội, vị trí này giá tiền này, các người có thể mua được tòa nhà giống như vậy sao?" Lâm Tịch hỏi một câu nữa.
Cô con dâu khéo ăn khéo nói nhà họ Vương bị hỏi đến á khẩu không trả lời được.
"Nếu như không được, quên đi, vốn là nghĩ đến tình nghĩa hàng xóm, bán cũng muốn bán cho các người trước.
Không được chúng tôi đi Vạn Tự Lâu bên kia dán thông báo đi, chắc hẳn còn rất nhiều rất nhiều người muốn tìm được một chỗ tốt tại vương thành, người xứ khác không biết giá, nói không chừng còn có thể bán được giá cao hơn một chút.
"
Người Vương gia đành phải vừa nghiến răng nghiến lợi vừa vui mừng hớn hở đồng ý, tìm nhân viên công chứng viết văn thư ấn dấu tay, chia thành ba phần, hai nhà mua bán mỗi nhà một phần, phần thứ ba được nhân viên công chứng lấy đi làm hồ sơ.
Đứa con độc nhất của vợ chồng Gia Lý và Hải Luân không biết đắc tội người nào vào mấy năm trước, bị thú triệu hồi cắn đến mình đầy thương tích mà chết.
Bọn họ không có thân nhân cũng không có nơi nương tựa, vẫn như cũ đi theo Duệ gia.
Hai người nói, tuổi tác càng lúc càng lớn, nơi khác cũng chưa chắc chịu muốn dạng vợ chồng đều làm công như bọn họ, về sau cũng không cần tiền công, mọi người cùng nhau vui vẻ là quan trọng nhất, dù sao cũng không đói chết.
Học viện triệu hồi khác với trường học bình thường, các học viên có thể tùy thời kết thúc chương trình học ra ngoài thám hiểm.
Nghĩ đến những kế hoạch kia của cô, nên thực hiện sớm không nên muộn, Tiêu gia, Duệ Đông Đường, Lê Khiên Chuẩn lúc nào cũng có thể đến Duệ gia tìm bọn họ gây chuyện, huống chi còn có cây gậy khuấy phân heo cốt truyện này nhìn chằm chằm ở bên cạnh.
* * * Ờ, đỉnh đầu còn có con vật ngạo kiều nào đó vẫn đang tức giận không chịu phản ứng người ta.
Lâm Tịch bó tay toàn tập, hiện tại không có thời gian giải thích cặn kẽ những chuyện kia, hơn nữa có đôi khi có lý cũng nói không rõ với A Lạp Lôi.
Bận rộn suốt cả một buổi tối, mang theo đôi mắt gấu mèo đến học viện xin nghỉ cho Duệ Địch.
Sợ xảy ra vấn đề vào thời khắc mấu chốt này, Lâm Tịch hận không thể mang toàn bộ người Duệ gia đính vào dây lưng quần của chính mình.
Hết lần này tới lần khác cô càng lo lắng cho người Duệ gia, vật nhỏ nào đó nằm trên đầu cô càng tức giận.
Khó khăn bận rộn xong việc, Lâm Tịch kéo lê thân thể bị giày vò bò leo lên xe Đông Nham Mã, A Lạp Lôi lại lôi súng nước thương hiệu của mình "Phụt" vào mặt cô.
Thế là Lâm Tịch đột nhiên giống như tự nhiên bị ngâm trong một chậu nước.
Duệ Đạt Hưng:.
Mẹ Duệ:.
Duệ Địch:.
Gia Lý:.
Hải Luân:.
Đây là.
.
Có mưa rào ở khu vực riêng sao?
Lâm Tịch lau mặt một cái, lại sửa sang đầu tóc ẩm ướt, bình thản ung dung: "Thời tiết thực sự quá nóng.
"
A, a, a, ý ngươi là, đây chính là mồ hôi đổ như thác trong truyền thuyết đấy hả?
Tất cả những người trên xe đều trưng vẻ mặt gặp quỷ, A Lạp Lôi cười trên nỗi đau của người khác.
"Được rồi, tiểu tổ tông, đừng nóng giận, đã nói ta không phải cố ý vứt bỏ con, ta cũng là thân bất do kỷ.
" Lâm Tịch còn phải vận dụng tinh thần lực tiếp tục