Edit: Jess93
Không có cách nào không nhắm mắt lại, ánh sáng từ lôi điện khổng lồ trên bầu trời này sẽ trực tiếp đốt mù mắt người, trong nháy mắt độ sáng có thể so với chớp gamma bộc phát trong đầu Lâm Tịch.
Vỏ bọc người tu hành sáu sao ở nhờ trong nháy mắt biến thành một đoạn than cốc, bốc lên từng tia từng tia khói đen, trong không khí nồng nặc mùi da thịt bị nướng cháy.
Một tiếng thủy tinh nứt vỡ nương theo tiếng reo hò của đám người cùng với tiếng rú thảm của Lâm Tịch đồng thời vang lên.
"Ranh con, bổ lực lớn như vậy làm gì? > của ông đây vỡ nát rồi!"
Hu hu hu!
Hai ngàn điểm công đức cứ như vậy không có, tim đau quá!
Lão mị người vì cái gì bảo con bổ ông ta vào lúc này, trong lòng người không có điểm số sao?
Sứa nhỏ nào đó trên đỉnh đầu "Bẹp" một tiếng hút miệng nhỏ của mình: "Gần đây ăn hạt đậu lôi quá nhiều, ngày đó còn gặm một cây huyễn quang lôi luyện chế từ gân rồng, A Lạp Lôi có hơi no.
"
Lâm Tịch cảm thấy tiểu tử này tuyệt đối là cố ý.
"Meo~! Lâm Tịch, có chút kỳ quái, tôi chỉ bắt được thần hồn Chân Nhã Nam, hai người còn lại, tìm không thấy.
" Mèo Tiểu Lâm nhướng lông mày chữ bát, mặt mèo mang theo hoang mang nói.
Không đợi đám người cùng Lâm Tịch chứng tỏ thân phận của mình, đã thấy Tần Chuy vốn đã mềm oặt ngã xuống thế mà đứng lên.
Đậu má!
Người này thế mà vẫn luôn giả chết!
Lâm Tịch trong nháy mắt ngưng kết búa lớn màu vàng, chuẩn bị đập về hướng người tới.
Đại chùy nơi tay, ta có thiên hạ!
Tần Chuy giơ cao hai tay, trên mặt hiện vẻ bất đắc dĩ nói: "Sớm biết cô chính là Lâm Tịch, tôi sẽ không cần xúi giục mấy tên ngu xuẩn này chạy đến tận phía nam, haizz!"
Một câu nói kia nói ra, ngay cả Vương Khiết bọn họ cũng đều là một mặt kinh ngạc.
"Anh biết tôi? Anh là ai?" Lâm Tịch vẫn không buông lỏng cảnh giác, một thanh đại chùy màu vàng đất từ đầu đến cuối hướng về phía Tần Chuy.
Tần Chuy cà lơ phất phơ giơ cao hai tay: "Có người không yên lòng cô, sợ cô sẽ bị sáu sao làm bị thương, gọi tôi tới làm vệ sĩ cho cô, tôi thế nhưng là người tốt nha.
"
"Tôi dựa vào cái gì tin tưởng anh, trông anh không giống người tốt.
" Lâm Tịch một mặt nghi ngờ.
Trên mặt Tần Chuy vẫn như cũ là nụ cười vô lại chẳng hề để ý: "Chỉ bằng hiện tại tôi có thể tuỳ tiện gϊếŧ chết bất kỳ người nào trong số các người, nhưng các người ai cũng không có cách nào lưu lại tôi.
"
Vừa dứt lời, Lâm Tịch liền cảm giác được một cỗ sát ý phóng lên tận trời, chuôi chùy đất uy phong lẫm lẫm này của cô bị một bàn tay lớn đột nhiên xuất hiện nhẹ nhàng bóp một cái là vỡ thành mảnh vụn cặn bã.
Lâm Tịch đưa tay ngăn lại A Lê bọn họ: "Hắn nói là sự thật.
"
Người này tuyệt đối lợi hại hơn nhiều so với Sóc Hoành Giang.
Một giọng nói băng lãnh đến không có chút nhiệt độ nào vang lên trong óc cô: "Trong không gian độc lập còn thiếu cái gì? Tôi đoán nhất định là tinh hồn và phong lôi khí đi.
Nếu lão tiểu tử Sóc Hoành Giang này là tới gϊếŧ cô, vậy thì để lão bồi thường cho cô được rồi.
"
Mặc dù ngữ khí cùng trước đó một trời một vực, nhưng Lâm Tịch biết, đây chính là người đàn ông vừa cười đùa tí tửng vừa cho người ta một loại khí tức nguy hiểm dị thường kia.
"Trên người người phụ nữ kia có mảnh vỡ tu di giới tử, tất nhiên sẽ vơ vét nền tảng ngũ hành, có thể lấy được hay không, phải xem vận khí của cô.
Tin tức này xem như hồi báo các người đã giúp tôi lấy được >, tôi người này không thích nợ người khác, hai chúng ta rõ ràng, sau này không gặp lại!"
Vừa dứt lời, người vốn dĩ có sát khí ngập trời này đột nhiên mềm nhũn đổ xuống.
Lâm Tịch đi qua thăm dò hơi thở của hắn, quả nhiên không có hô hấp và nhịp tim.
Cô bình tĩnh thu hồi đồ vật người kia giao dịch tới, cùng mọi người chào hỏi.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người có loại cảm giác sống sót sau tai nạn.
Mặc dù không biết cuối cùng Lâm Tịch phát ra dạng đại chiêu nghịch thiên gì đánh ngã Sóc Hoành Giang, cũng không biết giữa Lâm Tịch và cao thủ xuất hiện cuối cùng kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng lần này bọn họ đã lấy được vị diện vào tay.
Sau khi Vương Khiết bọn họ biết được tin tức Sóc Hoành Giang xuôi nam, lập tức tăng cường phòng thủ căn cứ.
Nhưng từ đầu đến cuối đều là gió êm sóng lặng, không có bất kỳ dị thường gì.
Kỳ thật Sóc Hoành Giang bọn họ đã sớm tới thành phố Tương Hợp, không có biến thành hành động là bởi vì mấy người bọn hắn cũng là bị thương bị thương, mệt mệt, cần nghỉ ngơi một chút.
Bọn họ đang chờ đợi thời cơ thỏa đáng.
Sau khi cẩn thận điều tra lại phát hiện, > thế mà bị kinh doanh giống như tường đồng vách sắt, nói ngay cả con ruồi cũng không thể bay vào cũng kém không nhiều lắm.
Nhất là sau khi biết căn cứ có rất nhiều lãnh đạo đều được phân phối loại súng ngắn sóng ánh sáng tụ năng lượng này, ngay cả Sóc Hoành Giang đều đề nghị muốn dùng trí.
Cho nên bọn họ mới chế định kế hoạch kia, người chấp hành có được thuật khống thú phụ trách xua đuổi một ít động vật tiến cấp bị