Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 815


trước sau



Edit: Jess93
Không có cách nào không nhắm mắt lại, ánh sáng từ lôi điện khổng lồ trên bầu trời này sẽ trực tiếp đốt mù mắt người, trong nháy mắt độ sáng có thể so với chớp gamma bộc phát trong đầu Lâm Tịch.

Vỏ bọc người tu hành sáu sao ở nhờ trong nháy mắt biến thành một đoạn than cốc, bốc lên từng tia từng tia khói đen, trong không khí nồng nặc mùi da thịt bị nướng cháy.

Một tiếng thủy tinh nứt vỡ nương theo tiếng reo hò của đám người cùng với tiếng rú thảm của Lâm Tịch đồng thời vang lên.

"Ranh con, bổ lực lớn như vậy làm gì? > của ông đây vỡ nát rồi!"
Hu hu hu!
Hai ngàn điểm công đức cứ như vậy không có, tim đau quá!
Lão mị người vì cái gì bảo con bổ ông ta vào lúc này, trong lòng người không có điểm số sao?
Sứa nhỏ nào đó trên đỉnh đầu "Bẹp" một tiếng hút miệng nhỏ của mình: "Gần đây ăn hạt đậu lôi quá nhiều, ngày đó còn gặm một cây huyễn quang lôi luyện chế từ gân rồng, A Lạp Lôi có hơi no.

"
Lâm Tịch cảm thấy tiểu tử này tuyệt đối là cố ý.

"Meo~! Lâm Tịch, có chút kỳ quái, tôi chỉ bắt được thần hồn Chân Nhã Nam, hai người còn lại, tìm không thấy.


" Mèo Tiểu Lâm nhướng lông mày chữ bát, mặt mèo mang theo hoang mang nói.

Không đợi đám người cùng Lâm Tịch chứng tỏ thân phận của mình, đã thấy Tần Chuy vốn đã mềm oặt ngã xuống thế mà đứng lên.

Đậu má!
Người này thế mà vẫn luôn giả chết!
Lâm Tịch trong nháy mắt ngưng kết búa lớn màu vàng, chuẩn bị đập về hướng người tới.

Đại chùy nơi tay, ta có thiên hạ!
Tần Chuy giơ cao hai tay, trên mặt hiện vẻ bất đắc dĩ nói: "Sớm biết cô chính là Lâm Tịch, tôi sẽ không cần xúi giục mấy tên ngu xuẩn này chạy đến tận phía nam, haizz!"
Một câu nói kia nói ra, ngay cả Vương Khiết bọn họ cũng đều là một mặt kinh ngạc.

"Anh biết tôi? Anh là ai?" Lâm Tịch vẫn không buông lỏng cảnh giác, một thanh đại chùy màu vàng đất từ đầu đến cuối hướng về phía Tần Chuy.

Tần Chuy cà lơ phất phơ giơ cao hai tay: "Có người không yên lòng cô, sợ cô sẽ bị sáu sao làm bị thương, gọi tôi tới làm vệ sĩ cho cô, tôi thế nhưng là người tốt nha.

"
"Tôi dựa vào cái gì tin tưởng anh, trông anh không giống người tốt.

" Lâm Tịch một mặt nghi ngờ.

Trên mặt Tần Chuy vẫn như cũ là nụ cười vô lại chẳng hề để ý: "Chỉ bằng hiện tại tôi có thể tuỳ tiện gϊếŧ chết bất kỳ người nào trong số các người, nhưng các người ai cũng không có cách nào lưu lại tôi.

"
Vừa dứt lời, Lâm Tịch liền cảm giác được một cỗ sát ý phóng lên tận trời, chuôi chùy đất uy phong lẫm lẫm này của cô bị một bàn tay lớn đột nhiên xuất hiện nhẹ nhàng bóp một cái là vỡ thành mảnh vụn cặn bã.

Lâm Tịch đưa tay ngăn lại A Lê bọn họ: "Hắn nói là sự thật.

"
Người này tuyệt đối lợi hại hơn nhiều so với Sóc Hoành Giang.

Một giọng nói băng lãnh đến không có chút nhiệt độ nào vang lên trong óc cô: "Trong không gian độc lập còn thiếu cái gì? Tôi đoán nhất định là tinh hồn và phong lôi khí đi.

Nếu lão tiểu tử Sóc Hoành Giang này là tới gϊếŧ cô, vậy thì để lão bồi thường cho cô được rồi.

"
Mặc dù ngữ khí cùng trước đó một trời một vực, nhưng Lâm Tịch biết, đây chính là người đàn ông vừa cười đùa tí tửng vừa cho người ta một loại khí tức nguy hiểm dị thường kia.


"Trên người người phụ nữ kia có mảnh vỡ tu di giới tử, tất nhiên sẽ vơ vét nền tảng ngũ hành, có thể lấy được hay không, phải xem vận khí của cô.

Tin tức này xem như hồi báo các người đã giúp tôi lấy được >, tôi người này không thích nợ người khác, hai chúng ta rõ ràng, sau này không gặp lại!"
Vừa dứt lời, người vốn dĩ có sát khí ngập trời này đột nhiên mềm nhũn đổ xuống.

Lâm Tịch đi qua thăm dò hơi thở của hắn, quả nhiên không có hô hấp và nhịp tim.

Cô bình tĩnh thu hồi đồ vật người kia giao dịch tới, cùng mọi người chào hỏi.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người có loại cảm giác sống sót sau tai nạn.

Mặc dù không biết cuối cùng Lâm Tịch phát ra dạng đại chiêu nghịch thiên gì đánh ngã Sóc Hoành Giang, cũng không biết giữa Lâm Tịch và cao thủ xuất hiện cuối cùng kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng lần này bọn họ đã lấy được vị diện vào tay.

Sau khi Vương Khiết bọn họ biết được tin tức Sóc Hoành Giang xuôi nam, lập tức tăng cường phòng thủ căn cứ.

Nhưng từ đầu đến cuối đều là gió êm sóng lặng, không có bất kỳ dị thường gì.

Kỳ thật Sóc Hoành Giang bọn họ đã sớm tới thành phố Tương Hợp, không có biến thành hành động là bởi vì mấy người bọn hắn cũng là bị thương bị thương, mệt mệt, cần nghỉ ngơi một chút.

Bọn họ đang chờ đợi thời cơ thỏa đáng.

Sau khi cẩn thận điều tra lại phát hiện, > thế mà bị kinh doanh giống như tường đồng vách sắt, nói ngay cả con ruồi cũng không thể bay vào cũng kém không nhiều lắm.

Nhất là sau khi biết căn cứ có rất nhiều lãnh đạo đều được phân phối loại súng ngắn sóng ánh sáng tụ năng lượng này, ngay cả Sóc Hoành Giang đều đề nghị muốn dùng trí.

Cho nên bọn họ mới chế định kế hoạch kia, người chấp hành có được thuật khống thú phụ trách xua đuổi một ít động vật tiến cấp bị

bọn họ chôn phấn làm mồi, dẫn zombie chạy tới căn cứ tự bạo, mùi máu tươi tự nhiên sẽ hấp dẫn lượng lớn zombie đến đây.

Mà zombie lên cấp tự nhiên có thể hấp dẫn những dã thú biến dị kia đến đây, hai bên cứ như vậy không ngừng chuyển đổi nhân vật con mồi và thợ săn, ở bên ngoài tường rào căn cứ càng tụ càng nhiều.

Dựa theo kế hoạch ban đầu của Sóc Hoành Giang là dẫn những người > này ra ngoài sau đó trực tiếp thuấn di đến trong trận ẩn linh bọn họ bố trí sẵn, sau đó một mẻ hốt gọn, lại dùng > giam cầm thần hồn tất cả mọi người, đến lúc đó xử lý như thế nào, sống hay chết, còn không phải chuyện một câu nói?
Kết quả bởi vì lần trước Khiết Tà bị thương tương đối nghiêm trọng, mà mèo lười Tiểu Lâm vẫn luôn cùng hắn canh giữ ở căn cứ, để cho mọi người phát hiện căn cứ bị thi triều cỡ nhỏ thêm thú triều vây công, như thường lệ để hai người lưu lại thủ ở trong căn cứ, những người còn lại thì ra ngoài nghênh địch.

Thế là Sóc Hoành Giang mệnh lệnh người chấp hành biết thuật khống thú phụ trách bắt lấy cái trụ sở này, gϊếŧ chết hai người chấp hành bên trong.

Chuyện phía sau tự nhiên không cần lắm lời, mấy người Vương Khiết vừa xuất hiện, lập tức bị chiếc chuông lớn kia chuyển đến một tòa nhà không xa.

Kỳ thật Vương Khiết bọn họ cách căn cứ cũng không xa, chẳng qua là bị trận pháp ẩn linh do người tu hành sáu sao bố trí sẵn cắt đứt hết thảy liên hệ giữa bọn họ và ngoại giới.


Lúc trở lại căn cứ, zombie và các dị năng giả phối hợp với nhau, đã tiêu diệt tất cả những dã thú tiến hóa kia, đang đánh quét chiến trường, rửa sạch vết máu, gia cố tường vây bị tổn hại.

Khiết Tà xa xa trông thấy các đội hữu đều trở về không thiếu một người, lúc này trái tim mới triệt để để xuống.

Nhìn qua đám người một mặt nhẹ nhõm, nghĩ cũng biết Ninh Ngưng khẳng định lại biến thành bức tranh bị Tiếu Hồ Qua thu lại.

Bên trong căn cứ nhà mình đều rất quen thuộc với mấy vị đại lão vốn là nhóm người chấp hành, nhưng nhìn thấy vua zombie tuỳ tiện chỉ huy thiên quân vạn mã zombie, tất cả mọi người có chút nơm nớp lo sợ.

Tiểu Hắc Tử nhàm chán đi dạo khắp nơi, cuối cùng nhìn thấy lão Đại nhà mình, vội chạy tới đứng phía sau Lâm Tịch.

Liên hệ đến sự kiện quần cộc trắng lần trước, trong nháy mắt rất nhiều người tự nhiên hiểu rõ không ít chuyện, đối với mấy vị đại lão chuyện trò vui vẻ với vua zombie đều là bội phục đầu rạp xuống đất.

Đến chỗ chuyên dụng của nhóm người chấp hành, lúc này mọi người mới bắt đầu phàn nàn về việc họ bị chia cắt.

Trong lúc đó tự nhiên không thể thiếu A Lê bởi vì cái chảo cùng với quần trắng mà sinh ra oán niệm nên đối với Lâm Tịch quyền đấm cước đá.

Làm mị có một đứa con trai như A Lạp Lôi, Lâm Tịch cũng không tự động thủ, chẳng mấy chốc A Lê đã bị phun toàn thân ướt đẫm, vô cùng ướŧ áŧ.

A Lê lộ ra đường cong vừa mắng to A Lạp Lôi "Đồ lưu manh" vừa nhanh chóng chạy về thay quần áo.

Vu Tiểu Ngư nhìn đỉnh đầu Lâm Tịch: "Lâm Tịch, hóa ra cô còn mang theo người trợ giúp!"
Tiếu Hồ Qua và Khiết Tà cũng đều muốn nhìn một chút người giúp đỡ thần bí này là người thế nào.

Vấn đề là A Lạp Lôi là một bảo bảo rất thẹn thùng, "Vèo" một chút liền tiến vào bên trong không gian, làm như thế nào cũng không chịu ra.

Mấy người "Xử xét công khai" Chân Nhã Nam xui xẻo, ở bên trong loại nhiệm vụ đối kháng này hồn thể bị bắt chỉ có thể coi là ngươi xui xẻo, bình thường đều là dùng đồ vật bảo mệnh, chẳng qua cho dù thật sự gặp phải lòng dạ độc ác trực tiếp chơi chết ngươi, xã khu cũng sẽ giữ yên lặng.

Đây là quy củ ở Diệu Huyền, lợi ích càng lớn, nguy hiểm càng lớn, sống chết có mệnh phú quý tại trời.

Lâm Tịch cảm thấy loại ăn cướp đồng hành hợp pháp này (chủ yếu là người của Vân Mộng La) cảm giác, thật là tuyệt!.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện