Edit: Jess93
Lâm Tịch ngoại trừ dùng > đi tổn thương người chấp hành, biện pháp duy nhất chính là ném thần hồn vào trong không gian của chính mình, dùng lực lượng quy tắc nghiền ép.
Trừ hai loại này, không còn cách nào khác.
Mà con mèo lười biếng không tưởng nổi kia, lại có thủ đoạn khắc chế đặc biệt.
Khi hồn thể Chân Nhã Nam nghe thấy tiếng kêu lười biếng của Tiểu Lâm, lập tức run như cầy sấy.
Lâm Tịch quả thực có chút không dám tin vào hai mắt của mình, lực uy hiếp của Tiểu Lâm đối với hồn thể thế mà mạnh mẽ như thế?
Vương Khiết cười một tiếng: "Về sau chúng ta làm nhiệm vụ ở vị diện linh dị, cô sẽ biết mang theo Tiểu Lâm hạnh phúc đến cỡ nào."
Chân Nhã Nam nhìn một đống đồ vật lấy ra từ không gian của chính mình, đó cũng là cô ta trăm cay nghìn đắng thậm chí mạo hiểm nguy hiểm rất lớn mới lấy được, vì bảo mệnh, chẳng lẽ phải đưa hết cho bọn họ?
Chân Nhã Nam đau lòng không thôi đột nhiên thét lên một tiếng sụp đổ.
Lâm Tịch: "Khổng Tử nói: Đánh mà bị cướp, vui đến quên cả trời đất!"
Chân Nhã Nam không dám nhìn Tiểu Lâm vẫn luôn nghiền ép vật phẩm không gian của cô ta, lại nói với Lâm Tịch: "Tốt xấu lưu cho tôi hai kiện đi, các người không cảm thấy..
Có chút quá tham lam rồi sao?"
Vu Tiểu Ngư một mặt tươi cười ngây ngô: "Mỹ nữ, lòng tham là động lực để tiến tới, đây là lời kinh điển của đội trưởng Khiết Khiết chúng tôi."
"Ra ngoài lăn lộn, dựa vào là đầu óc và lòng gan dạ, đàn ông là không đáng tin cậy, đồ ngốc." Triển Lăng thưởng thức chuôi dao găm, lạnh lùng nói.
"Chưa chắc!" Vu Tiểu Ngư tiếp lời: "Tôi cảm thấy, mặc dù miệng Khiết Tà hơi thối, nhưng là người rất đáng tin, Hổ ca thì sao, lại càng tri kỷ, mỗi lần Ninh Ngưng nhà ta biến thành ảnh chụp đều là anh ấy kiếm về."
Chân Nhã Nam cảm thấy, đoàn đội Khúc Cửu Tiêu, cùng bọn hắn thực sự không giống nhau, bọn họ..
Giống như càng hòa hợp hơn.
Nếu như La tự tạo một đoàn đội, chắc hẳn mọi người cũng có thể thẳng thắn với nhau, bảo vệ lẫn nhau như vậy.
"Không phải đã nói, chỉ cần tôi lấy ra đủ thành ý, các người sẽ thả tôi trở về sao?" Chân Nhã Nam ổn định tâm thần, lặng lẽ nhìn sang con mèo híp lại mắt to, dường như đã ngủ kia.
Vu Tiểu Ngư vừa muốn mở miệng nhận lời, lại bị một ánh mắt của Vương Khiết ngăn cản.
Lâm Tịch cười tủm tỉm nói: "Thật ra, cô lấy ra những thứ này cũng không phải là chúng tôi muốn, tôi nghe Chung..
Ách..
Người khác nói, cô có mảnh vỡ tu di giới tử, giao ra mảnh vỡ cùng nền tảng ngũ hành trên tay cô, cô có thể lập tức trở về Diệu Huyền đoàn tụ cùng với đồng đội cô."
Chuyện Chân Nhã Nam sợ nhất vẫn tới.
Cô ta cố ý giả bộ cuồng loạn như vậy, chính là muốn che giấu mảnh vỡ tu di giới tử.
Cô ta rõ ràng nghe được zombie chết tiệt kia nói là "Nghe Chung" sau đó liền che giấu đi.
Chung Hàn Nguyệt, nhất định là người phụ nữ này đem chuyện cô ta có mảnh vỡ giới tử truyền ra!
Chân Nhã Nam hơi suy nghĩ một chút, đã sửa sang được rất nhiều chân tướng.
Tất nhiên là vua zombie này mang theo nhóm zombie vây khốn căn cứ, về sau Chung Hàn Nguyệt phát hiện vua zombie hóa ra là người chấp hành, thế là cô ta chết cũng muốn hố chính mình một phen.
Cô ta thậm chí não bổ ra rất nhiều chuyện rằng Chung Hàn Nguyệt vì kéo chân sau bọn họ, không cho bọn họ hoàn thành nhiệm vụ lấy được nền tảng ngũ hành mà bán tin tức về đồng đội của mình.
Chỉ cần tôi có thể còn sống trở về xã khu, Chung Hàn Nguyệt cô chờ đó cho tôi!
"Có phải là Chung Hàn Nguyệt bán chúng tôi không?" Chân Nhã Nam nghiến răng nghiến lợi.
"Cái này..
Tôi đã đồng ý với cô ta sẽ không nói ra bất kỳ chuyện gì liên quan tới chuyện này, thật xin lỗi." Lâm Tịch giả mù sa mưa.
Khiết Tà ở bên cạnh không kiên nhẫn trợn mắt trừng một cái, kịch bản ngu như vậy, thật sự có người sẽ tin?
Trong nháy mắt vẻ mặt nổi giận phừng phừng của Chân Nhã Nam cho hắn đáp án khẳng định.
Emmmmmm thật sự có.
Kỳ thật có đôi khi cũng không phải chỉ số IQ của người lừa dối cao bao nhiêu, người bị lừa chỉ số thông minh thấp bao nhiêu, chẳng qua là người lừa đảo nói ra đáp án trong lòng cô ta nguyện ý tin tưởng mà thôi.
Lâm Tịch bọn họ vẫn chưa đuổi tận gϊếŧ tuyệt Chân Nhã Nam, tối thiểu còn để lại hồn bảo pháp trượng cho cô ta.
Chủ yếu là đồng chí A Lê Đại pháp sư trong đoàn đội cũng không cần chuôi pháp trượng tương khắc chính mình này.
Ép một người lên đường cùng, cũng không phải là thủ đoạn lợi hại nhất.
Đưa một người lên con đường đối nghịch với kẻ địch của mình, đó mới gọi là cao thủ.
Lúc đi Chân Nhã Nam dường như nghĩ thả xuống hai câu ngoan thoại, Tiểu Lâm dùng cái đuôi lông xù che kín thân thể mũm mĩm của mình, lười nhác "Meo" một tiếng, khiến Chân Nhã Nam sợ đến mức vội vã biến mất ở trước mặt mọi người.
Những người chấp hành này không đuổi tận gϊếŧ tuyệt, là bởi vì bọn họ cũng không có đồng