Edit: Jess93
"Đôi dép lê sa tanh thêu hoa kia của cô ta Hạ Thiên Tư mang còn non hơn!"
Những lời này của Lâm Tịch, vang vọng trong đầu Hạ Tường cả ngày.
Ông ta về đến nhà, Hàn Tố Mai không biết đi đâu, ba đứa bé cũng đều không thấy bóng dáng.
Con trai cả Hạ Thiên Ý đã hai mươi chín tuổi, từng có một đoạn hôn nhân ngắn ngủi, kết hôn hơn hai năm hai người liền ly hôn, nói là tính cách không hợp gì đó.
Sau khi ly hôn trong nhà cả ngày lạnh nồi lạnh lò, Hạ Thiên Ý dứt khoát lại chuyển về nhà, mỗi ngày online chơi game không biết ngày đêm.
Thiên Tư và Thiên Lãng hiện tại cũng hai mươi lăm tuổi, Thiên Lãng học chính là máy tính chuyên nghiệp, bây giờ làm thiết kế hoàn cảnh trò chơi trực tuyến tại >, cũng là tan làm liền chui vào phòng đi mân mê máy tính, ngược lại là nói chuyện rất hợp ý với anh trai hắn.
Hạ Thiên Tư đi làm tại một công ty quần áo, mặc dù cô ta tên là Thiên Tư, nhưng trên thực tế lại là người có tư chất tương đối kém trong ba đứa bé, nhà công ty này vẫn là ông ta nhờ quan hệ đưa vào.
Hạ Tường không hiểu rõ người trẻ tuổi bây giờ, tại sao lớn rồi đều không nóng nảy không hoảng hốt như vậy, nếu đổi thành bọn họ thì đến số tuổi này mà vẫn không có đối tượng, trong nhà đã sớm tìm người giới thiệu bốn phía.
Bọn nhỏ không sốt ruột, ông ta cũng không quản được nhiều như vậy, dù sao hai đứa con trai mỗi người một ngôi nhà, con gái chính là hai mươi vạn tiền tiết kiệm cùng một bộ trang sức, nên chuẩn bị ông ta đã sớm chuẩn bị tốt, tiền còn lại ông ta đều ném vào trong ngân hàng, coi như dựa vào bảo hiểm hưu trí và tiền lãi, cũng đủ ông ta và Tố Mai sống qua ngày.
Thế đạo bây giờ, dùng cuộc đời còn lại của mình đi cược người thân hiếu thuận, chỉ có đồ ngu mới làm được.
Cho nên trong tay còn có hơn một trăm vạn là tiền quan tài ông ta lưu cho chính mình và Tố Mai.
Tố Mai trẻ tuổi, một khi ông ta đi trước, số tiền này sẽ để cho cô ấy, dù sao ba đứa bé đều không phải con ruột, bệnh lâu trước giường không hiếu tử, ngay cả ông ta người cha ruột này cũng không dám trông cậy vào bọn nhỏ, huống chi là một người mẹ kế?
Căn nhà hơn một trăm ba mươi mét vuông, bây giờ chỉ có một mình ông ta trong nhà, an tĩnh có thể nghe được tiếng bước chân của chính mình.
Hạ Tường khẽ lắc đầu thở dài.
Không trông được con gái không quản được con trai.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, người trong cái nhà này rõ ràng đều còn ở, thế nhưng rốt cuộc không có náo nhiệt như lúc trước, Tố Mai cũng càng ngày càng ít nói chuyện với ông ta.
Hạ Tường nghĩ đến những lời kỳ lạ kia của vợ cũ, cũng không biết chính mình đang suy nghĩ cái gì, đi đến trước tủ quần áo lại đột nhiên đưa tay kéo cửa tủ ra, đồ mặc ở nhà vẫn là những bộ lúc trước, thế nhưng quần áo mặc đi ra ngoài đều là nhan sắc tươi non, sắc điệu thanh thoát, kiểu dáng tương đối mới lạ, mà một hàng giày phía dưới kia càng làm cho Hạ Tường bất giác nhíu mày.
Ông ta cuối cùng cũng hiểu ý câu nói kia của vợ cũ.
Một hàng dép lê có khảm nạm trân châu kia, có dép lê bằng vải nhung màu vàng nhạt với họa tiết con vịt nhỏ, sau đó ông ta nhìn thấy đôi dép lê sa tanh thêu hoa đó.
Là loại màu hồng diễm lệ đến cực hạn, Hạ Tường có thể tưởng tượng đôi chân trắng nõn kia của Tố Mai kia mang đôi dép này vào sẽ xinh đẹp kinh tâm động phách đến cỡ nào, thế nhưng nó cũng không thích hợp với một người phụ nữ đã bốn mươi lăm tuổi mang.
Kỳ thật cũng không thích hợp với Thiên Tư mới hai mươi lăm tuổi.
Hạ Tường cũng không biết vì sao, trực giác không thích đôi giày này.
Vốn dĩ đã phiền muộn bởi vì Hạ Thiên Ý lừa bán nhà vợ cũ mang đến bất giác lại thêm một ít bực bội.
Người nhà họ Hạ như thế nào, đó là chuyện của bọn họ, cũng không có quan hệ gì với Lâm Tịch.
Ban đầu cô dự định tốt nhất là có thể lấy lại tiền đặt cọc, như vậy cô sẽ mua một căn nhà không sai biệt lắm, tiền còn lại để dành một phần, còn lại thì để cho người ủy thác dùng hưởng thụ cuộc sống.
Bây giờ tiền chỉ cầm lại một nửa, đủ cho cô mua nhà, Lâm Tịch phải nghĩ biện pháp đi kiếm tiền giúp người ủy thác.
Nếu không, trường kỳ tách rời xã hội chỉ biết nhặt ve chai, dán thùng, cho dù người ủy thác trở về, phải đối mặt cũng là cục diện khó xử có chỗ ở lại không tiền dưỡng lão.
Có đôi khi người còn sống nhưng cái gì cũng không có mới có thể tuyệt vọng đến mức từ bỏ sinh mệnh.
Tất nhiên ngoại trừ một số người rất dễ dàng bởi vì chuyện nhỏ đi theo hướng cực đoan hoặc là bản thân có loại bệnh tương tự trầm cảm.
Cho nên nói thật, quan điểm cá nhân của Lâm