Edit: Jess93
Lâm Tịch thực sự không nghĩ tới, tại thời điểm cô chuẩn bị dọn nhà, phòng trọ đơn sơ thế mà nghênh đón vị khách thứ hai.
Nhìn thiếu nữ cao gầy trắng nõn hơi ngẩng đầu ngoài cửa, Lâm Tịch đột nhiên cảm thấy thực buồn cười.
Trong đôi mắt phượng hẹp dài của thiếu nữ này lộ ra tia không kiên nhẫn, đẩy Lâm Tịch một cái rồi đi thẳng vào phòng, một tay bịt miệng mũi, một tay không ngừng vẩy ở trước mặt giống như muốn phủi đi mấy thứ dơ bẩn nào đó.
Bởi vì che miệng, lời nói ra cũng có chút mơ hồ không rõ: "Bà sống ở loại địa phương này?"
"Thật ra tôi cũng muốn vào ở trong Nam Hải, nhưng người thân không thể trông cậy vào, bà đây không có cái mệnh đó!"
Chỗ ta ở không tốt, nhưng ta cũng không có mời mi tới?
Không mời mà tới, còn bày ra vẻ mặt ghét bỏ như thế!
Mẹ nó!
A phi!
Lâm Tịch mắng xong mới miễn cưỡng nhớ tới, rất không may, hiện giờ nhân vật cô đóng vai hình như vừa bị chính mình chào hỏi qua.
Vị mới đến này chính là Hạ Thiên Tư con gái duy nhất của Hồ Diễm Phân.
Lâm Tịch nghĩ mãi mà không rõ, ngày đó rõ ràng vị này bày ra bộ dáng rất xem thường cô, về sau coi như biết bị cô ta xưng là "Ăn mày" thật ra là mẹ ruột của cô ta, người ta cũng không có ra ngoài liếc nhìn cô một cái.
Như vậy hôm nay tự nhiên cũng sẽ không đến cùng với cô nhận thân, rồi cùng nhau ôn chuyện đúng không?
"Sao bà lại nói chuyện khó nghe như vậy?" Hạ Thiên Tư quệt miệng liếc nhìn bài trí trong phòng, trong nhà không có một món đồ nào có thể xứng với bộ quần áo cô ta mới mua hơn một ngàn tệ này, dứt khoát ôm cánh tay trực tiếp đứng đi.
"Muốn nghe lời dễ nghe, cô lên cầu vượt đi, mặc kệ là coi bói hay là muốn cơm, nói chuyện đều rất êm tai, chẳng qua đều cần phải trả tiền.
" Giọng điệu cô ta không tốt, Lâm Tịch cũng không có kiên nhẫn đóng vai mẹ con tình thâm với cô ta.
Ký ức thuộc về người mẹ ruột này trong đầu Hạ Thiên Tư đã mờ nhạt đến không còn một mảnh, trải qua những đau khổ kia, hiện tại cô ta chỉ cảm thấy dường như đã qua mấy đời.
Chẳng qua là trong những mảnh vỡ đã ố vàng kia, người mẹ này đã từng co quắp chịu đựng, một khi xúc phạm đến điểm mấu chốt của bà ấy, thì bà ấy sẽ lải nhải không ngớt giày vò đến trời đất mù mịt, nhưng từ trước tới giờ đều không bắt được trọng điểm, diễn đạt không rõ, khi nào thì ngôn từ trở nên sắc bén như vậy rồi?
Thật chẳng lẽ chính là ứng với câu nói kia: Cũng không phải là tôi không muốn làm thục nữ, là cuộc sống bức tôi thành người đàn bà chanh chua?
Nghĩ đến mục đích cô ta đến đây hôm nay, Hạ Thiên Tư cưỡng chế xúc động quay người rời đi, tự hạ thấp tư thái mỉm cười thân thiện với Lâm Tịch.
"Tôi biết anh cả hố bà, nhưng bà cũng không cần một hồi rắn cắn chân, một năm sợ giẫm cỏ như vậy, đối với người nào đều tựa như phòng cướp, không phải ai cũng thất đức giống như anh ta.
"
Trong giọng điệu và ánh mắt Hạ Thiên Tư đều mang theo vẻ xem thường, Lâm Tịch biết đây cũng là cảm xúc đối với Hạ Thiên Ý.
Đối mặt Hạ Thiên Tư yếu thế, Lâm Tịch cũng không cảm kích chút nào, đây đều là mặt hàng vô sự không đăng tam bảo điện: "Tôi đây có thể cho rằng cô không thiếu đạo đức, cô không có bất kỳ mục đích nào khác, chẳng qua là thuần túy đến thăm tôi người mẹ bị các người vứt ra xa giống như vứt nước mũi hay không?"
Sắc mặt Hạ Thiên Tư biến đổi, đối mặt bà lão không biết thời thế như thế, sự nhẫn nại của cô ta cũng đã sắp đạt tới cực hạn.
Không phải bà mẹ nào cũng xứng làm mẹ.
Ngay cả bài tập lớp hai tiểu học người mẹ này đều không có cách nào kèm cô ta, hỏi cái gì cũng không biết, chưa bao giờ dẫn bọn họ đi công viên đi sân chơi chơi đùa, trong thức ăn tăng thêm mấy miếng thịt băm, mua một con cá chép đều coi là cải thiện cuộc sống.
Nếu như không phải ba ba nhiều lần xác nhận, Hạ Thiên Tư quả thực cảm thấy bọn họ đều là nhận nuôi.
Đến nay cô ta còn nhớ rõ chuyện bởi vì mặc đồ lót có miếng vá đi vệ sinh, bị bạn nữ đi cùng phát hiện, sau đó bị toàn bộ bạn học chế giễu.
Lần đó cô ta khóc cả ngày, từ ngày đó trở đi, cô ta quyết định, sẽ không đi gọi người phụ nữ này một tiếng mẹ, bởi vì bà ta mang cho chính mình, chỉ có sỉ nhục!
"Bà không cần phải kẹp thương đeo gậy như thế, Hạ Thiên Tư tôi tự hỏi không có chỗ nào có lỗi với bà.
" Nhớ lại đoạn chuyện cũ làm cô ta xấu hổ kia khiến gương mặt vốn trắng nõn của Hạ Thiên Tư càng thêm không có chút huyết sắc nào.
Vẻ mặt vô cùng uất ức này!
"Tôi tự hỏi cũng không có chỗ nào có lỗi với cô!" Lâm Tịch hoàn trả nguyên thoại: "Có việc thì nói, không có việc gì mời cút, bà đây bận bịu cả ngày rất mệt