Không phải đám người Hoắc Trường Thanh đã chết sao?Chẳng lẽ tên tiểu tạp chủng Vệ Lan kia cũng phản bội mình?Theo lý thuyết thì sẽ không, du͙ƈ vọиɠ quyền lực của tiểu tử này cực mạnh, cho nên Vệ Thương Khung mới cố ý phớt lờ hắn.
Đoạn thời gian trước không biết hắn làm thế nào biết được trong tay ông ta có Huyết Cổ trĩ, vì thể hiện lòng trung thành, nên hắn đã chủ động yêu cầu ăn tử cổ để chứng tỏ cha con đồng tâm.
Lúc này Vệ Thương Khung mới dám giao phó chuyện áp giải Vệ Húc và diệt trừ Hoắc Trường Thanh cho hắn, hơn nữa còn đồng ý tương lai nhất định sẽ đem tông môn giao cho hắn.
Vệ Thương Khung cảm thấy Vệ Lan là loại người vừa thức thời lại tiếc mệnh.
Bởi vì quá khát vọng trường sinh, quá khát vọng có thể dời núi lấp biển, ngự gió cưỡi mây giống các đại thần thời viễn cổ, cho nên người tu tiên mới càng tiếc mệnh.
Loại Huyết Cổ trĩ này một khi gieo xuống, kén trùng bé nhỏ sẽ trải rộng trên nội tạng trong cơ thể người.
Một khi thân thể của người thi thuật không còn sức sống hoặc là thôi động mẫu trùng, tử cổ lập tức phá kén mà ra, bọn chúng thích nhất là chui tới chui lui và hút máu trong nội tạng.
Dù là tu sĩ giỏi ứng biến xảo quyệt, thủ đoạn phong phú, đối với thứ này cũng vẫn là bó tay hết cách.
Tại U Minh hải, người người nhắc tới cổ là biến sắc, ai dám động đến cổ thuật cơ bản đều là kẻ địch của toàn giới tu tiên, người người có thể tru diệt.
Sao Vệ Lan dám phản bội mình?Thế nhưng nếu nói hắn không có, gian mật thất này chỉ có hai cha con bọn họ mới có thể đi vào, thế mà lại thần không biết quỷ không hay bị bố trí truyền ảnh trận, còn có mấy lão quỷ Hoắc Trường Thanh khởi tử hoàn sinh, lại giải thích như thế nào?Vệ Thương Khung ở trong đầu Lâm Tịch uy hϊếp: "Ngươi thả ta ra ngoài, chúng ta từ đây hóa.
.
Không quấy rầy lẫn nhau, thế nào?"Ông ta vốn muốn nói "Chúng ta biến chiến tranh thành tơ lụa," nhưng vừa nghĩ tới hiện tại chẳng những không phải quan hệ cha con, còn có huyết hải thâm thù, không "Gây chiến" đã không tệ rồi, muốn "Hòa bình" cơ bản là nằm mộng.
Không đợi Lâm Tịch đáp lại, ông ta còn nói thêm: "Nếu ngươi vẫn luôn nhốt ta như vậy, nhục thân của ta không có linh hồn nhập chủ, sẽ nhanh chóng mất đi sức sống, đến lúc đó mẫu cổ phát tác, ngươi sẽ thấy rất nhiều thân nhân của ngươi hết sức thống khổ.
Chẳng hạn như con sói mắt trắng Lăng Triệu kia, chẳng hạn như ba huynh muội Vệ gia, chẳng hạn như linh sủng của ngươi cùng con sói nhỏ ngươi xem như nhi tử mà dưỡng kia nữa.
"Mẹ nó!Lần này Lâm Tịch kém chút quỳ luôn rồi.
"Mặc kệ ngươi là một mẫu nhiều cổ, hay là nhiều mẫu nhiều cổ, gửi nuôi trên người một mình ngươi, liên lụy đến nhiều cổ trùng như vậy, đều là làm trái thiên hòa, tự nhưỡng rượu đắng.
" Lâm Tịch nhàn nhạt đáp lại ông ta.
Nếu là trong cốt truyện cũ, Vệ Thương Khung cũng thả ra số lượng cổ trùng phong phú như thế, ắt gặp phản phệ.
Loại đồ vật như cổ này rất có linh tính, giống như lúc trước Lâm Tịch luyện > chỉ là đi dã ngoại bắt một ít rắn có chút độc, côn trùng, chuột, kiến, mà chuyện phân phó bọn chúng làm cũng cực kỳ đơn giản, chỉ là tiến vào trái tim sau đó phun lượng lớn nọc độc mà thôi, phải chịu bao nhiêu tội chỉ có trong lòng chính mình rõ ràng.
Cho dù tinh thần lực Lâm Tịch mạnh mẽ, lần đó cũng vẫn như cũ bị thương tới thần hồn, sợ đến mức hai lần nhiệm vụ kế tiếp đều chọn làm vị diện bình thường.
Kỳ thật những đạo lý này Vệ Thương Khung cũng không phải không biết, ban đầu ông ta dự định đoạt xá sau đó rút tàn hồn của Vệ Húc đặt vào thân thể ông ta, sau đó dùng tàn hồn đó ôn dưỡng nhục thân của mình, tiếp tục nô dịch mấy người bị trồng tử cổ giúp ông ta ổn định cục diện.
Đợi đến khi tất cả mọi chuyện đều kết thúc, mẫu cổ cùng tử cổ có thể đi chết rồi.
Đến lúc đó ông ta là Vệ Húc kỳ tài ngút trời, phong quang tễ nguyệt, tuổi nhỏ có thành tựu, không ngừng vươn lên làm chủ một môn, thù oán đã xong, những dơ bẩn cùng ô uế, âm u cùng giãy dụa, đều cách ông ta đi xa.
Đáng tiếc thần hồn người ủy thác đầu tiên là bị thuốc ăn mòn, sau lại bị Vệ Thương Khung chà đạp như thế, hồn phách không trọn vẹn đã không nhớ nổi những chuyện sau đó.
Vệ Húc quả thật là dựa vào trận pháp kéo dài hơi tàn hơn một năm, mới lặng yên không tiếng động chết trong mộ hoang.
Vệ Thương Khung đoạt xá thành công tự nhiên là không có xông ra Thiên đạo mạch, cũng quả thật sử dụng người bị hạ