Giản An Như không nghĩ tới vị di thái thái ngày thường chưa bao giờ tranh luận bất kỳ chuyện gì với cô ta, thế mà mở miệng liền nhắc tới đồ cưới.
Trái tim cô ta hơi nhói lên.
Bởi vì đồ cưới của cô ta rất ít.
Lúc đó, trong nhà nói năm đó Giản gia chịu dìu dắt Tằng gia, đã là một phần ân tình lớn, cho dù một phần đồ cưới cũng không cầm, bọn họ cũng phải cung cấp cho cô ta hệt như cung tổ tông.
Thế nhưng trong nhà là trong nhà, xuất giá là chuyện quan trọng nhất trong đời người phụ nữ, mà đồ cưới vừa khéo chính là mặt mũi của người phụ nữ này.
Nó không chỉ cho thấy gia thế nhà gái, còn có thể nói rõ trình độ được coi trọng của người phụ nữ này tại nhà mẹ đẻ.
Kỳ thật trong nhà nói thì dễ nghe, cô ta không mang bao nhiêu đồ cưới, cũng là bởi vì nghèo.
Hoàng triều bắt đầu tan rã sụp đổ trong vòng mấy ngày, Giản gia cũng suy bại theo hoàng triều.
Đại gia tộc trâm anh trăm năm, mấy trăm nhân khẩu, tác dụng duy nhất của con gái đã xuất giá chính là mưu cầu một đầu đường ra cho nhà mẹ đẻ.
Mà lúc đó, bọn họ càng coi trọng chính là Tôn gia và Vương Trung Nguyên.
Nhưng Tôn gia đã bị đánh bại sau một đêm, toàn bộ gia tộc bị xóa sổ, tất cả vốn liếng đầu tư đều đổ xuống sông xuống biển.
Mà Vương Trung Nguyên lại là kẻ muốn cái gì lấy cái đó, nhưng vĩnh viễn sẽ không cho một lời hứa hẹn thực sự nào.
Không chỉ như thế, rất nhiều điền trang và cửa hàng của gia tộc đều bị người đập phá sau đó tranh đoạt không còn, mà cô ta lại trùng hợp xuất giá vào lúc đó.
Thế gia đại tộc chính là chết cũng sĩ diện như vậy, tuyệt đối sẽ không nói ra sự thật chính mình đã biến thành kẻ nghèo rớt mồng tơi.
Không chỉ như thế, để chứng minh Giản gia vẫn là Giản gia lúc trước, đám anh họ chị họ của cô ta còn cố ý gây khó dễ người Tằng gia đến đón dâu, cho đến khi người Tằng gia đen mặt mới quay người bỏ đi, mà cô ta cứ như vậy bị bỏ rơi tại chỗ.
Cuối cùng vẫn là mẹ mình dỗ xong bên này lại dỗ bên kia, xem như chu toàn cuộc hôn nhân này.
Giản An Như biết, nhà chồng cũng không hài lòng cô ta.
Chỉ là cô ta ngoan ngoãn nghe lời, mà sau khi cô ta gả vào Tằng gia, lão thái thái liền qua đời, cô ta cũng không có mẹ chồng, Tằng Thiên Thọ có hơn mười vị di thái thái xuất thân gì cũng có, nhưng cũng không nâng ai lên làm chủ mẫu, ngược lại nhìn trúng cô ta đoan trang khéo léo, thế là cô ta may mắn thành lão Đại trong hậu trạch Tằng gia.
Bởi vậy một câu đồ cưới của Lâm Tịch, Giản An Như liền cảm thấy là cô đang giễu cợt cô ta.
Lâm Tịch: Suy nghĩ nhiều, ông đây còn chẳng biết cô có bao nhiêu đồ cưới.
"Em nói đùa rồi, đã đến cái nhà này, còn nói cái gì người này người kia, chẳng phải đều là một phần tử của cái nhà này sao?" Giản An Như thản nhiên nói.
"Phải không, như vậy làm một phần tử của cái nhà này, em muốn khen thưởng một chút cho ân nhân cứu em trở về, một đồng Đông Dương không tính quá phận đi!" Giọng nói Lâm Tịch không cao, lại mang theo cổ khí thế hùng hổ dọa người.
Tóm lại, nếu tính là người một nhà, ngươi mau đưa tiền, không tính là người một nhà ngươi càng phải đưa tiền, có phải là người một nhà hay không không quan trọng, quan trọng chính là đưa tiền, đưa tiền!Giản An Như tức đến run người.
Cả đêm không về, ai biết chạy đi đâu ngốc?Cô ta không những không thấy hổ thẹn, trở về liền mở miệng đòi tiền.
Nhưng cả phòng người đều đang nghe, lúc trước ngươi lấy đồ cưới của người ta, bây giờ người ta muốn tiêu một đồng Đông Dương ngươi cũng không cho, truyền đi cũng không dễ nghe, cô ta chỉ phải đè nén lửa giận, phân phó bà tử kia lấy một đồng Đông Dương đưa cho phu xe.
Lâm Tịch cũng không nói chuyện, đứng tại cửa ra vào nhìn bà tử kia đi đến cửa thuỳ hoa, đem đồng Đông Dương đưa cho phu xe, phu xe ngàn ân vạn tạ rời đi rồi mới đi.
Giản An Như ngoài cười nhưng trong không cười: "Em quan tâm như thế, rốt cuộc người kia là ai?""Là ân nhân của em, nếu không hiện tại em cũng không thể về đến đây đâu! Nếu chị cảm thấy hứng thú, em phái người gọi trở về cho chị nhìn một chút nhé?" Lâm Tịch hỏi.
Mặt Giản An Như càng đen hơn.
Cô ta đường đường là nữ chủ nhân Tăng phủ, vì sao lại cảm thấy hứng thú với một phu xe? Lại dựa vào cái gì còn muốn gặp một cu li ti tiện như thế?Còn nghĩ dùng ngôn ngữ lôi kéo người khác nghĩ theo hướng sai lệch,