Neo thuyền gần biển là chuyện tuyệt đối không thể, đó chẳng khác nào thả một quả bom vào trong ổ của mình,Sau một phen cãi cọ, biến thành cắt nhường một nửa tỉnh cho người Đông Dương.
Nếu Tiêu Bá Dận biết lợi thế đàm phán giữa bọn hắn, tin tưởng Tiêu gia có thể sẽ không thê thảm như thế.
Thử hỏi, dạng con dâu gì, mới có thể đắt như thế? Huống chi đây chỉ là một di thái thái mà thôi!Đáng tiếc người ủy thác có một người mẹ không đáng tin cậy, lại có một lão cha ngốc trong thời buổi loạn thế vẫn như cũ tuân theo phong thái quân tử vừa muốn bảo tồn cơ nghiệp tổ truyền lại muốn hộ con cái chu toàn, giác ngộ chính trị thực sự quá thấp.
Tằng Thiệu Quân, người đã chặt đứt toàn bộ liên hệ giữa Tiêu Trúc Nhàn cùng nhà mẹ đẻ, đồng thời lộ nguyên hình, đã từng nói những lời trên sau một lần quyền đấm cước đá người ủy thác.
"Cô, mạng cả nhà cô đều là của ông đây! Tiện nhân, cũng bởi vì cô không tuân thủ phụ đạo, chạy loạn khắp nơi, làm hại ông đây phải cắt một nửa tỉnh cho người Đông Dương, con mẹ nó cô có biết đám người trong nước đang mắng tôi là cái gì không? Quân bán nước! Mẹ kiếp, nếu không phải vì cô, ông đây có thể mang danh như vậy sao?"Lúc ấy Tiêu Trúc Nhàn còn cảm thấy rất có lỗi với Tằng Thiệu Quân, Lâm Tịch yên lặng thở dài, đứa nhỏ ngốc, sao cô không nghĩ thử xem mình chạy tới ổ chăn của Tằng Thiệu Quân bằng cách nào?Cho dù lá gan mẹ cô có lớn như quả bí đỏ, không được Tằng Thiệu Quân cho phép, bà ta dám tính kế đường đường là Thái tử gia của năm tỉnh phía bắc ư?Trong câu chuyện này, cảm giác tồn tại của chị gái và em trai đều rất yếu, chỉ biết thuở nhỏ tình cảm của ba người rất tốt.
Đáng tiếc có một bà mẹ thật sự chẳng ra gì.
Không biết tại sao, Lâm Tịch đột nhiên nhớ tới Tào Thất Xảo trong >.
Đúng là tự mình nhảy giếng -- hố người không cạn mà!Nghe thấy chủ nhân nhà mình thở dài, Sơn Chi vội rưng rưng ngẩng đầu nhìn Lâm Tịch, không ngờ lại đụng phải một đôi mắt lạnh lùng đầy giễu cợt.
Lâm Tịch đứng dậy, đóng cửa phòng lại, trong giọng nói không có một tia nhiệt độ: "Nói đi, cô là người của ai, ai phái cô tới lừa tôi, đáp đúng không có thưởng, đáp sai, tính cả sai lầm đêm qua của cô cùng nhau phạt.
""Ngàu khôn? Ngàu không phả phu nhân nhà chúng tôi!" Sơn Chi đột nhiên đứng lên, hai gò má cô ta sung đỏ, hơn nữa trong miệng cũng có chỗ bị răng cấn vỡ, cho nên mồm miệng nói ra có chút không rõ.
Lâm Tịch đổi một bộ áo ngủ bằng lụa, mỉm cười: "Tôi quả thật không phải phu nhân nhà các người, tôi là Đại di thái thái, cô nghĩ cho rõ ràng.
"Cũng bởi vì Sơn Chi thích lén lút gọi cô là phu nhân, mới vô cớ mang đến không ít phiền phức cho người ủy thác.
Lâm Tịch vô cùng hoài nghi Sơn Chi là người có máu M, mỗi lần đều bồi Tiêu Trúc Nhàn cùng nhau chịu phạt, bởi vì Tiêu Trúc Nhàn là chủ nhân, cho nên cô ta đều là người bị phạt thảm hại hơn chút.
Đây cũng là nguyên nhân dù cô ta có chọc nhiều họa đến đâu, Tiêu Trúc Nhàn cũng chưa bao giờ hoài nghi, trách cứ cô ta.
Chẳng hạn như lần này, trong cốt truyện Sơn Chi vẫn luôn dập đầu đến chảy máu, người người khen cô ta là trung bộc, người ủy thác lập tức tha thứ cho cô ta chuyện đã phản bội chính mình khi cô ấy bị người Đông Dương vây bắt.
A, thích M thì ngươi tự lên đi, đừng mang theo ông.
"Nói đi, không nói, cô sẽ không còn cơ hội nói chuyện nữa.
Đối với loại người hầu phản chủ như cô, tôi chưa bao giờ có nhiều kiên nhẫn.
"Sơn Chi cảm thấy người này tuyệt đối không phải Tiêu Trúc Nhàn, nhất định là người khác giả trang, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt như đao kia, Sơn Chi lại cảm thấy người này cũng không phải đang đe dọa chính mình.
Lâm Tịch thấy cô ta chần chờ không nói, đột nhiên vươn tay ra liên tục điểm mấy cái ở trên người cô ta.
Sơn Chi thấy cô cầm thứ gì đó giống như kim thêu trong tay, không ngừng đâm xuống người mình, ánh mắt lạnh băng như kia như đang nhìn một người chết.
Ban đầu Sơn Chi chỉ hoảng sợ khi kim châm đâm vào cơ thể, đợi đến về sau phát hiện cũng chỉ như vậy, trong lòng không khỏi cười lạnh.
Ở bên ngoài ăn thiệt thòi, trở về lấy chính mình trút giận, cũng chỉ biết đánh cái tát, dùng kim châm, chỉ cần chính mình chịu đựng một chút liền qua.
Bất kể thế nào, dù sao cô ta cũng đã hoàn thành những việc nên làm, không thể lưu lại Tiêu Trúc Nhàn cũng không thể trách được cô ta, Sơn Chi nghĩ đến mấy ngày nữa, cô ta sẽ mượn cớ đi ra ngoài một chuyến, lấy được thù lao thì không cần trở về nhìn gương mặt chết này nữa.
Sau đó Sơn Chi phát hiện, cô ta không thể nói chuyện.
Chẳng hiểu