Lâm Tịch vô cùng tức giận, càng lúc càng giận, một chân đá văng cửa phòng đóng chặt, hét lớn một tiếng: "Buông chị tôi ra!"Một cô gái xa lạ đang quỳ bên trong mặt mũi tràn đầy nước mắt kinh ngạc nhìn Lâm Tịch.
"Tôi.
.
Tôi không có đứa em trai nào như cậu, cậu nhận lầm người rồi.
"Cô ta vừa thút thít vừa rụt rè nói.
Ờ.
.
Xác nhận nhầm người, tôi cũng không có người chị nào như cô.
Sau đó Lâm Tịch nghe thấy một giọng nói mang theo kinh hỉ: "Em là Phán Phán?"Lâm Tịch nhất thời tối sầm mặt.
Cô chỉ muốn nói, người ủy thác có một cái nhũ danh an toàn đến cỡ nào!Sau khi sinh hạ Tiêu Trúc Nhàn, Liễu Liên đặc biệt khát vọng có thể sinh con trai, vốn là muốn gọi Chiêu Đệ, sợ quá rõ ràng chọc phu nhân mất hứng, thế là liền kêu "Phán Phán," về sau quả nhiên sinh một đứa con trai, rốt cuộc đạt được ước muốn.
Liễu Liên thường xuyên khoe khoang với người khác về đoạn lịch sử này, cảm thấy kiếp trước bà ta đã tích đức, cho nên đời này mới tốt số như vậy.
Kiếp trước tích đức hay không ông đây không biết, đời này thất đức lại rõ như ban ngày.
Lâm Tịch nhìn Tiêu Trúc Cẩn vui vẻ không thôi, chỉ có người thật sự đặt ngươi ở trong lòng, mới có thể bỏ qua cách ăn mặc, màu da thay đổi của ngươi liền nhận ra ngươi đi?"Chị!"Lúc này Tiêu Trúc Cẩn hai mươi tuổi, vào niên đại đó xem như gái lỡ thì, kỳ thật đây mới là thời điểm tuổi xuân nở rộ của một cô gái, lại cứ như vậy bị Vương Đằng Phi chà đạp.
Hai chị em có một bà mẹ như vậy, đúng là tạo nghiệp!Lâm Tịch quan sát người trong phòng, người ngồi giữa cũng không phải Vương Đằng Phi, mà là một người đàn ông mặc trường sam khí khái hào hùng.
Bề ngoài dương cương thiết huyết như Tằng Thiệu Quân, nhưng khác biệt với sự hư hỏng bên trong của hắn, người đàn ông một thân thanh sam kia ngũ quan cũng không xuất sắc, mũi không đủ cao, mắt không đủ lớn, đôi môi hơi mỏng, điểm nổi bật duy nhất chính là đôi mày kiếm cực có thần thái kia.
Nhưng một người như vậy, lại cho người ta một loại cảm giác.
.
Rất kỳ quái, tối thiểu Lâm Tịch cảm nhận được khí tức ở trên người hắn, thoạt nhìn còn nguy hiểm hơn so với Tằng Thiệu Quân cả ngày mặc quân trang, giày ủng, vác lấy súng lục.
Mà cùng là con trai soái phủ, Vương Đằng Phi càng giống con em nhà giàu kiểu mới.
Một bộ âu phục thuần trắng, bên trong là áo sơmi màu hồng nhạt, phối thêm làn da non mịn khiến Lâm Tịch đều tự than thở không bằng, nhìn thế nào cũng giống thụ.
Cô gái vẫn luôn có ý đồ tới gần người đàn ông mặc thanh sam kia thấy có khách không mời mà đến cắt ngang chính mình răn dạy phục vụ viên, thần sắc có chút tức giận: "Lưu manh từ đâu tới đây?"Cũng không có ai để ý cô gái này, Vương Đằng Phi đưa tay ra hiệu cho nữ phục vụ đã quên thút thít lui ra ngoài: "Lần này bỏ qua, cô ra ngoài đi.
""Anh, tại sao có thể bỏ qua, ả ngốc này đem canh vẩy vào quần áo người ta, đây là quần áo người ta mang về từ Paris còn chưa mặc lần nào, anh bảo cô ta bồi thường cho em đi!"Đã yêu kiều lại nũng nịu, khiến Lâm Tịch không rét mà run.
Bên kia Lâm Tịch đã sắp chạy tới bên cạnh Tiêu Trúc Cẩn, Liễu Liên mới hậu tri hậu giác phát hiện người ăn mặc một thân quỷ nghèo kiết xác thế mà là cô con gái thứ hai của mình.
"Ai nha, con nha đầu chết tiệt kia, không ở soái phủ sao lại chạy tới đây? Thế mà còn ăn mặc thành bộ dáng quỷ nghèo này, còn ra thể thống gì nữa?" Nói xong bà ta giật mũ lông cừu Lâm Tịch đội trên đầu, một đầu tóc đen lập tức trút xuống như thác nước.
Lâm Tịch mặc dù đã làm ầm ĩ, nhưng tốt xấu bi kịch của Tiêu Trúc Cẩn còn chưa bắt đầu.
Cô bình thản ung dung lấy dây buộc tóc ra tùy ý quấn đầu tóc thành búi tóc trên đỉnh đầu.
Tướng mạo bản thân Liễu Liên đã rất diễm lệ, nếu không lúc trước cũng sẽ không được chọn làm của hồi môn mang đến Tiêu gia.
Mà Tiêu Bá Dận năm đó cũng là công tử văn nhã ngọc thụ lâm phong, bởi vậy ba đứa bé Tiêu gia không được tính là kinh diễm, nhưng tướng mạo cũng rất xuất sắc.
Bộ quần áo này của Lâm Tịch thoạt nhìn dở dở ương ương, trên mặt cũng bôi bô trét trét đến vô cùng thê thảm, nhưng cô gái nhỏ thân cao một mét sáu lăm, một đôi mắt to tươi đẹp như mặt trời mới mọc, phối hợp với đầu tóc búi củ tỏi thoạt nhìn thế mà khiến người có loại cảm giác hai mắt tỏa sáng.
Vương Đằng Phi nho nhã lễ độ hỏi: "Dì Tiêu, không biết vị này.
.
""Ối!" Liễu Liên cười duyên "Khúc khích" giới thiệu Lâm Tịch, còn tận lực nhấn mạnh một chút là "Soái phủ" "Di thái thái," Lâm Tịch trợn mắt trắng.
Ha ha ha, ha ha ha, giống con gà mái vừa đẻ trứng xong.
Lâm Tịch rất kỳ quái, thân phận Vương Đằng Phi như vậy đi vào địa bàn Tằng gia, thế mà một tên vệ sĩ cũng không mang.
Chẳng qua ngẫm lại quán rượu Tôn gia này hiện