Vương Thu Nguyệt dậm đôi giày da dê giày màu nâu xuống đất, phát ra tiếng "Cộc cộc.
"Trong lòng cô ta rất bực bội.
Vì cái gì Tần Ẩn vẫn luôn như có như không nhìn đồ nhà quê kia?Rồng sinh rồng phượng sinh phượng, di thái thái do một bà vợ bé không ra gì sinh ra, có gì để nhìn?Cô ta không hiểu anh sáu đang làm cái gì.
Một hai phải mang theo bọn họ chạy thật xa đến bên này chơi.
Chẳng lẽ hắn không biết người Đông Dương hoạt động rất hung hăng ngang ngược tại năm tỉnh phía bắc sao?Ỷ vào những điều ước tiền triều ký kết đó, người Đông Dương đã có tô giới của mình tại năm tỉnh phía bắc cùng với hai tỉnh ven biển, ngay cả cha già nhà cô ta nhìn thấy người Đông Dương đều phải khách khách khí khí.
Bọn họ không quen cuộc sống ở đây, trước mắt quan hệ với Tằng gia cũng rất khẩn trương, mạo hiểm tới địa bàn của Tằng lão đầu chỉ vì gặp hai mẹ con này?Không đúng, hiện tại là mẹ nó ba người.
Trong đôi mắt to của Vương Thu Nguyệt bốc lên lửa giận hung dữ nhìn chằm chằm đồ nhà quê đang chiến đấu với món giò hấp trên bàn.
Bên kia của bọn họ cũng có rất nhiều người nữ giả nam trang, mặc quần yếm kèm áo sơmi, mang theo mũ đi săn hoặc là mũ nồi, dở dở ương ương!Lâm Tịch: Cũng không phải thế, ông đây là bị ép.
Ông đây đã làm là làm đàn ông chân chính, giả trang không có ý nghĩa!Cơm nước no nê, Lâm Tịch lại ực một hớp rượu trái cây, ôm quyền ngang ngực: "Cám ơn Vương thiếu gia an bài, ba người chúng tôi cũng đã ăn uống no đủ, xin từ biệt.
"Sau này không gặp lại.
Liễu Liên nghe xong liền muốn đứng lên, lại bị Lâm Tịch đâm hai châm vào dưới xương sườn, lập tức cảm thấy ngực mình đột nhiên co rút đau đớn một hồi, sau đó nói không ra lời.
Tiêu Trúc Cẩn thấy mẹ không nói một lời đứng dậy theo em gái, coi là đây là đồng ý với em gái, cũng đứng lên chuẩn bị rời đi.
Vương Đằng Phi thấy sắc mặt Liễu Liên khó coi, nhưng lại không nói gì, chỉ đành mỉm cười: "Hiếm khi hai em gái cùng dì ra ngoài một chuyến, ở thêm hai ngày đi, cách quán rượu Tôn không xa có một cái hồ Lạc Nguyệt, mùa thu chính là mùa thích hợp vừa có cảnh đẹp lại có cua mập còn có vịt hoang bay khắp nơi, Đằng Phi nguyện vì dẫn đường bồi dì và hai em cùng nhau thưởng thức non sông tươi đẹp, mỹ vị nhân gian.
"Nói xong, một đôi mắt đào hoa thủy nhuận bình tĩnh nhìn Liễu Liên.
Liễu Liên muốn nói: "Tốt tốt tốt!"Ngắm cảnh còn có thể vui chơi giải trí, bên cạnh lại có mỹ nam bồi, coi như nhìn xem cũng là đẹp mắt, một nhóm người này tiền hô hậu ủng, phong quang cỡ nào, khí phái cỡ nào, có mặt mũi cỡ nào!Đây chính là cuộc sống Liễu Liên theo đuổi cả đời!Nhưng hiện giờ có miệng không thể nói, bà ta muốn liều mạng gật đầu, nhưng nha đầu chết tiệt bên cạnh không biết lại lấy cái gì đâm bà ta một cái, cảm giác vừa đau vừa nhột từ chân Liễu Liên trực tiếp vọt tới bụng dưới, một cảm giác muốn tiểu bất ngờ xảy ra, bà ta không khỏi giật nảy mình run rẩy một hồi lâu.
Nhưng ở trong mắt người khác, đó chính là đang liều mạng lắc đầu, tôi không đi tôi không đi.
Ánh mắt hung dữ của Vương Thu Nguyệt vốn nhìn chằm chằm người phụ nữ này lập tức thu hồi lại.
Hừ!Coi như bà thức thời.
Cô ta quả thật muốn đi hồ Lạc Nguyệt, chẳng qua là đi cùng anh sáu và Tần Ẩn, ba đồ nhà quê chướng mắt này có bao xa lăn bấy xa cho bản tiểu thư.
Vương Thu Nguyệt vươn tay kéo Tần Ẩn, nhưng lại kéo hụt, nụ cười trên mặt cũng có chút mất tự nhiên: "Anh sáu, nếu người ta đã không nguyện ý đồng hành, vậy cũng đừng miễn cưỡng người ta, chúng ta đi thôi, ở lại đây thật nhàm chán!"Tròng mắt Liễu Liên loạn chuyển nhanh như chớp, người ta cũng muốn đi, mang người ta theo với!Nhưng nỗi lòng của bà ta ai cũng không tiếp thu được.
Lúc này Vương Thu Nguyệt cũng đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, Lâm Tịch lôi kéo Tiêu Trúc Cẩn tới gần cô ta, đi vài bước đã tới cửa ra vào.
Vương Đằng Phi đang muốn lớn tiếng la lên, gọi người ngăn cản ba người này.
Toàn bộ phục vụ trong quán rượu Tôn gia đều là người luyện võ, tin tức từ năm tỉnh phía bắc bên này, hầu như đều dựa vào nơi này truyền về, tất cả đều là một tổ chức ẩn trong hang ổ địch.
Kết quả không đợi hắn mở miệng, lại bị Tần Ẩn vô ý đụng một chút, chờ hắn hoãn lại một hơi này, ba mẹ con kia đã đi đến góc cầu thang lầu hai.
Trong quán rượu này, các phòng riêng sang trọng khép kín đều ở lầu ba, lầu hai chỉ dùng bình phong ngăn nửa phòng, lầu một được bao quanh bởi các ghế ngồi rải rác, ở giữa để trống một chỗ chuẩn bị sân khấu cho người kể chuyện và hát rong.
Giờ phút này đang là giờ cao điểm giữa trưa, khách đến như mây, lầu một lầu hai hầu như không còn chỗ ngồi.
Lúc trước chọn nơi này chính là bởi vì tam giáo cửu lưu hạng người gì cũng có, thuận tiện hành sự cùng tìm hiểu tin tức, nhưng hiện tại lại thành trở