Lâm Tịch cảm thấy từ khi nhận nhiệm vụ này, cô liền ngựa không dừng vó không được thở ra một hơi.
Vẫn luôn ở trạng thái bận rộn.
Ngược lại là buổi tối vừa tiến vào vị diện kia, mặc dù trên chân mang theo tổn thương, cuối cùng lại an tĩnh tu luyện vượt qua một đêm.
Kết quả sau khi trở về chính là các loại giày vò, vốn định mang theo những đồ cưới đó lẩn trốn trở về, sử dụng thời gian Sơn Chi tranh thủ cho cô được hai ngày thở dốc thu thập châu báu, sau đó mang theo ba miệng ăn Tiêu gia trốn về phía nam hoặc là tây bắc.
Hôm nay thiên hạ đại loạn, quân phiệt cát cứ, sáu tỉnh tây bắc bị Trịnh Kình Thiên chiếm đoạt, chẳng qua Trịnh đại soái danh xưng "Thiên vương" làm người dũng mãnh, lại không phải là người dã tâm bừng bừng.
Hắn phái binh bảo vệ quan ải trên địa bàn của mình, không tham dự vào phân tranh của người khác, người khác cũng đừng hòng bước vào lãnh địa của hắn một bước.
Tây bắc nghèo nàn, ngược lại tạm thời được hưởng thái bình.
Tiêu Bá Dận nhìn Lâm Tịch muốn nói lại thôi, Lâm Tịch liền hỏi: "Cha muốn nói với con về chuyện Mỡ heo kia?"Kỳ thật chuyện cho tới bây giờ, Lâm Tịch cũng có thể đoán được, là người ủy thác lý giải sai, đó không phải là mỡ heo, mà là chúc thuật!Lâm Tịch cảm thấy bất đắc dĩ, chính mình luyện chế con rối, tinh thần có chút mỏi mệt, bởi vậy chọn một vị diện bình thường tới làm nhiệm vụ, kết quả hướng đi của vị diện bình thường này càng ngày càng loạn, thế nhưng trở nên huyền huyễn như thế.
Tiêu Bá Dận thở dài một tiếng: "Hiện tại đã không có thời gian nói tỉ mỉ, con là đứa bé có năng lực, đem chị và em trai giao cho con, cha cũng yên tâm.
"Cảm giác giống bàn giao di ngôn.
Cha, nếu cha đi bán muối, nhiệm vụ của con coi như thất bại, chúng ta vẫn nên bàn bạc kỹ hơn đi.
Tiêu Bá Dận bất đắc dĩ, vẫn đem vài chuyện quan trọng liên quan tới Tiêu gia nói một chút.
Chuyện kể những năm cuối thời nhà Tần.
.
Lâm Tịch lệ rơi đầy mặt, lão cha, đoán chừng ngài nói xong, chúng ta đều bị Tằng Thiên Thọ bắt rồi.
Hóa ra, tổ tiên Tiêu gia lại là Tiêu Hà một trong Hán sơ Tam kiệt.
Tiêu Hà vốn là Công tào huyện Bái, ông có một bạn tốt tên là Lưu Bang, là một tiểu lý trưởng, Tiêu Hà cảm thấy vị anh hùng này hùng tài vĩ lược, tương lai không phải vật trong ao, thế là tận tâm tận lực phụ tá Lưu Bang, một đường vượt mọi chông gai, cuối cùng thành tựu nghiệp lớn.
Nhưng mà, cũng như hết thảy đế vương, Tiêu Hà công cao chấn chủ, cuối cùng khiến Lưu Bang nghi kỵ, về già Lưu Bang thậm chí muốn gϊếŧ chết người bạn tốt đối với ông ta cởi mở, cúc cung tận tụy, chỉ vì cảm thấy Tiêu Hà luôn là vì dân chờ lệnh, thu mua lòng người.
Lâm Tịch nói, lão cha, những việc này con đều biết.
Tiêu Hà vì mạng sống, đành phải làm bộ tham ô nhận hối lộ, ức hϊếp dân chúng, dựa vào cách tự làm bẩn thanh danh giữ được tính mạng, về sau lại phụ tá con trai Lưu Bang là Lưu Doanh, là nhất đại hiền thần trong lịch sử nước Đại Diễm.
Tiêu Bá Dận ngạc nhiên.
"Con gái, đừng nghe người khác tung tin đồn nhảm, tổ tiên chúng ta là bị Lưu Bang chém gϊếŧ, kết quả sau khi tỉnh lại phát hiện hắn phản lão hoàn đồng, trở lại hai mươi tuổi.
"Tiêu Bá Dận nói: "Đây đều là truyền thuyết quá xa xưa, loại chuyện một lần nữa sống lại này quá kinh thế hãi tục, cha tùy tiện nói một chút, con tùy tiện nghe một chút, không cần quá để ý đến nó.
"Cũng không phải.
Hai mắt Lâm Tịch trừng lớn, đã càng ngày càng huyền huyễn.
Ở thời điểm này, trong lòng cô đột nhiên có chút xúc động, thế giới này Lưu Bang vẫn như cũ thành tựu bá nghiệp, nhưng khi về già lại gϊếŧ chết Tiêu Hà, như vậy vận mệnh sau này của Lưu Doanh cùng với vận mệnh Tiêu gia tự nhiên hoàn toàn khác với lịch sử mà cô biết.
Mà sau khi Tiêu Hà trùng sinh, tất nhiên sẽ không lại tận tâm trợ giúp bạn tốt là con sói mắt trắng kia của mình, xem bộ dáng là muốn tự làm Hoàng đế.
Hai loại lựa chọn khác biệt, sẽ có được kết cục hoàn toàn khác biệt.
Mà hai loại kết cục, lại cùng với kết cục cô biết, cũng không giống nhau.
Lâm Tịch hoang mang, lại mơ hồ có chút hiểu ra, xem ra trở về cần phải tìm A Lê hoặc là sư phụ tâm sự.
Thế nhưng cứ việc sống lại một đời, dự báo trước rất nhiều chuyện, thế nhưng bởi vì Tiêu Hà trùng sinh, rất nhiều quỹ tích lịch sử đều phát sinh thay đổi, mà Tiêu Hà xưng đế lại dị thường gian nan.
Khi Tiêu Hà cùng Lưu Bang có được thiên hạ Đại Tần ở kiếp trước, Lưu Bang thưởng ngoạn những bảo vật quý hiếm trong hoàng cung, cùng những cơ thϊếp của Hồ Hợi ăn chơi đàng điếm bên trong tẩm cung.
Mà Tiêu Hà lại như lửa thiêu mông chạy tới ngự sử phủ của