Trình Tiêu không ngờ chỉ một vết xước nhỏ lại dẫn đến sốt cao. Là phi công, tố chất cơ thể của cô luôn duy trì ở trạng thái rất tốt vì chấp nhận được tập huấn thể năng với cường độ cao và việc rèn luyện hàng ngày. Khi cô ý thức được nhiệt độ cơ thể tăng cao, xuất hiện hiện tượng đau nhức, khi bên ngoài vẫn đang mưa bão, cô không còn cứng đầu nữa mà gọi cho Lâm Tử Kế, "Xin lỗi đã làm phiền trưởng phòng Lâm, cơ thể tôi không khỏe lắm, anh có thể đưa tôi vào bệnh viện được không?"
Lâm Tử Kế lúc này mới biết cô bị thương. Lúc đó đã khuya rồi, anh ta lập tức mời bác sĩ khu vực tới, đầu tiên là băng bó vết thương của cô trước, sau đó lại uống thuốc hạ sốt. Tiếc rằng nhiệt độ cơ thể của Trình Tiêu không những hạ xuống trong thời gian dự tính, ngược lại nó còn tăng cao hơn. Lâm Tử Kế lập tức quyết định đưa cô đến bệnh viện thành phố.
Nhiệt độ cơ thể tăng lên 39 độ, Trình Tiêu cảm thấy nhức đầu hoa mắt, ý thức mơ hồ. Chữa bệnh là việc của bác sĩ, cô không thể chỉ trỏ sai khiến. Còn về việc kinh động đến Cố Nam Đình, cô chưa từng nghĩ tới. Vạn dặm xa xôi, cô lại chỉ là một học viên của Trung Nam mà thôi, làm sao có sức ảnh hưởng đến vậy?
Cô chỉ nói với Lâm Tử Kế: "Trưởng phòng Lâm, phiền anh và huấn luyện bay điều chỉnh lại thời gian tập huấn của tôi, đừng để tôi vì bị bệnh mà làm chậm trễ cuộc thi bay. Ngoài ra," cô lấy điện thoại, "Amy là bác sĩ riêng của tôi khi còn đi học, anh có thể nhìn tình hình mà chọn lựa có liên hệ với cô ấy không, cô ấy còn hiểu rõ tình trạng sức khỏe của tôi hơn tôi."
Sự bình tĩnh của cô Lâm Tử Kế đã nhận ra trong quá trình học. Thế nhưng, lúc này đây cũng chu đáo đến thế, anh ta cũng có phần bất ngờ. Anh ta lưu số Amy lại, an ủi cô: "Yên tâm đi, ngủ một giấc sẽ không sao đâu."
Quả thực ngủ một giấc tỉnh dậy thì không sao nữa, chỉ là mở mắt ra nhìn thấy Cố Nam Đình khiến Trình Tiêu sững sờ mấy giây: "Sao trong giấc mơ của tôi, anh cũng âm hồn không tan thế này?" Nói xong lại nhắm mắt.
Không quản ngại xa xôi đến đây, mà còn bị mắng thế này? Cố Nam Đình có phần bất lực, day day huyệt thái dương, anh nói: "Trong giấc mơ của em, tôi đã làm chuyện gì quá đáng hả?"
Giọng nói trầm trầm, ngữ điệu chất vấn, rất chân thực và thân thuộc.
Trình Tiêu tỉnh táo hẳn. Cô chậm rãi mở mắt ra, ngồi dậy, nhìn xung quanh rồi hỏi: "Tôi vẫn đang ở bệnh viện sao?" Phát hiện ra vết băng bó trên tay, ánh mắt cô tối lại: "Đầu tôi không bị sốt đến hỏng mất rồi chứ?"
Phụ nữ quả là sinh vật kỳ quặc, tư duy nhạy cảm như thế mà vẫn lo lắng bị sốt hỏng cả não!!! Cố Nam Đình kiềm chế, quan sát tỉ mỉ cô mấy giây rồi mới đưa tay lên véo vào mặt cô một cái, "Đầu có bị sốt đến hỏng hay không thì phải chờ theo dõi, nhưng mặt thì vẫn yên ổn, không bị gì." Thấy cô giơ tay lên bất động, bộ dạng ngốc nghếch sợ cử động sẽ không có cảm giác gì rồi không chấp nhận nổi của cô khiến anh phì cười: "Chỉ bị xước nhẹ, còn không đến nỗi tàn tật, buông xuống đi."
"Băng bó tôi như xác ướp, có thể cho người ta tham quan được rồi đó." Trình Tiêu cau mày nhìn anh, "Anh vào đây có mua vé chưa?"
"Vé máy bay không được vào cổng sao?" Cố Nam Đình vén mớ tóc rối của cô ra sau tai, nửa cười nửa không, "Ban nãy em nói tôi không tan gì đó?"
Bệnh đến như núi sập, Trình Tiêu mệt mỏi cũng chẳng buồn phản bác. Đương nhiên cũng có khả năng là vì Cố Nam Đình bất ngờ xuất hiện khiến cô thấy cảm động. Nhưng cô sẽ không thừa nhận, chỉ nói: "Xin lỗi nhé sếp lớn tiên sinh, xin hãy tha thứ cho tôi không biết giữ mồm miệng."
Nhìn cô gái hiếm khi chịu nhận sai, sếp lớn đại nhân trong màn đêm đã len lén hôn được giai nhân nên tỏ ra rất độ lượng: "Thôi, dù sao tôi cũng không nghe rõ."
Theo yêu cầu của Cố Nam Đình, Trình Tiêu đã làm kiểm tra tổng quát, xác định cơ thể không còn vấn đề gì, hôm sau nữa cô mới được ra viện. Còn về vết thương trên cánh tay thì vẫn còn đau nhức, nhưng Trình Tiêu kiên quyết bảo vẫn chịu được, Cố Nam Đình sau khi hỏi ý kiến bác sĩ đã đồng ý cho cô tiếp tục tập huấn bay.
Cố Nam Đình cũng ở lại. Mỗi ngày anh đều đến khu vực huấn luyện, nhưng lại không ra mặt, chỉ gặp huấn luyện bay và đến ký túc thăm Trình Tiêu. Ngoài việc thay bác sĩ kiểm tra tình trạng hồi phục vết thương của cô, có lúc đi tay không, có lúc anh mang theo một hai món hoa quả.
Trình Tiêu không nhịn được sỉ nhục anh: "Là sếp lớn mà anh keo kiệt thế."
Cố Nam Đình thản nhiên, "Là phi công, không phải món gì em cũng ăn lung tung được."
Trình Tiêu nhướn mày: "Tôi chưa từng ăn một mình, chia sẻ với bạn bè mới là phong cách của tôi."
Tình yêu đương nhiên phải ngoại lệ. Cố Nam Đình giơ tay lên cốc vào trán cô: "Sửa đi."
Trình Tiêu cũng từng tỏ ra nghiêm túc hỏi thẳng anh: "Anh nghe nói tôi nằm viện mới đến đây sao?"
Cố Nam Đình không phủ nhận, nhưng lại nói: "Em là nhân viên của tôi, phi công nữ lại hiếm hơn cả gấu trúc, đương nhiên tôi phải đến xem em đã gây ra họa gì."
Nếu đã như thế, Trình Tiêu cũng không nói gì thêm.
Tối đó, Hạ Chí gọi điện tới: "Em gái Cố Nam Đình đúng là một cô bé rắc rối, đi du lịch mà cũng dính vào xã hội đen! Cậu nhất định phải nói với Cố Nam Đình là tớ đã đi công tác bằng tính mạng đó!"
Trình Tiêu không hay biết chuyện xảy ra bên Cổ Thành, nghe thế thì khẽ trách: "Có nguy hiểm thì tìm cảnh sát, cậu sợ quá đần ra rồi hả?"
Hạ Chí nói ngay: "Có cảnh sát bảo vệ! Mà còn là đội trưởng cảnh sát hình sự! Nhưng Cố Nam Đình lại cứ bắt tớ đi theo cô bé. Cậu bảo tớ có phải đặc công đâu, nhiệm vụ to lớn như thế làm sao dám gánh!"
Trình Tiêu hỏi vặn: "Tại sao không nói rõ tình hình bên đó với anh ấy, có lẽ anh ấy sẽ đích thân đến đó xử lý?"
Hạ Chí hậm hực nói: "Tớ đã kê số liệu nguy hiểm lên gấp mười lần, báo cáo tỉ mỉ rồi chứ, nhưng anh ấy chỉ nói cảnh sát sẽ xử lý. Sư phụ tớ cũng nói các cậu chưa huấn luyện xong, anh ấy sẽ không về sớm hơn. Đúng rồi, sao cậu lại bị thương? Cường độ huấn luyện nhẹ quá hay sao mà khiến cậu rảnh rỗi tới mức lo chuyện bao đồng rồi?"
Đối với sự cố bị thương này, Trình Tiêu cũng có phần bó tay, "Chắc tớ quá may mắn thôi."
Hạ Chí im lặng vài giây rồi hiếm khi nói bằng vẻ nghiêm túc: "Lúc đó bọn tớ đang trên chuyến bay đi Cổ Thành, nghe cậu bị thương, Cố Nam Đình lập tức ra lệnh mở cửa khoang, xuống máy bay, dẫn đến việc máy bay bị trễ giờ. Trình Tiêu, nếu cậu nhìn thấy dáng vẻ anh ấy mất bình tĩnh, chạy về phía tòa nhà của hãng, nhất định sẽ tin rằng anh ấy đã thích cậu rồi."
Khi tớ tỉnh dậy, nhìn thấy trong ánh mắt anh ấy nhìn tớ sự quan tâm và mong chờ, tớ cũng tưởng rằng anh ấy đã thích tớ. Nhưng lý trí nhắc nhở, từ Phỉ Diệu đến Nghê Tiêm,tớ là người có thế giới tình cảm phong phú trong mắt anh ấy, sẽ không phải là lương nhân. Nếu đã thế, tớ hà tất phải tự mình đa tình?
Trình Tiêu trả lời: "Tớ sẽ không quan tâm người khác nói thế nào, tớ chỉ tin cảm nhận của mình. Thà bị chậm trễ chứ cũng không muốn bị phụ bạc."
Cô đúng là người như vậy. Dù người khác nhìn thế nào cũng tuyệt đối không phá vỡ tiết tấu của mình. Còn Hạ Chí cũng cho rằng, nếu Cố Nam Đình động lòng thật thì nhất định sẽ kiên trì. Tình cảm không lâu dài thì không cần cũng được.
Hạ Chí quan tâm hỏi: "Vết thương thế nào, có ảnh hưởng đến bay không? Giấu mẹ nuôi và bố hả?"
"Họ đã không thể đau thay tớ thì sao phải làm họ lo." Trình Tiêu an ủi, "Chỉ bị thương ngoài da, đang lành lặn rất tốt, ra viện rồi bắt đầu bay lại." Sau đó cô hỏi: "Bên đó công việc cậu thế nào rồi?"
Hạ Chí trả lời rất ngắn gọn: "Không biết, đều là Cà Phê phụ trách, tớ chỉ lo chăm cô em gái kia thôi."
Trình Tiêu không nhịn được thầm nghĩ: Đây là lúc Cà Phê sắp kế thừa công việc chăng? Sau đó, cô gọi cho Cố Nam Đình: "Nghe Hạ Chí nói em gái anh gặp rắc rối ở Cổ Thành hả?"
Cố Nam Đình chắc đã ngủ, giọng ậm ừ: "Sao?"
Còn hỏi cô sao nữa? Trình Tiêu định hỏi anh có về xem thế nào không? Nhưng lại thấy không có lập trường, "Chỉ hỏi thế thôi."
Cố Nam Đình hỏi như đang cười, "Định đuổi tôi đi hả?"
Trình Tiêu nói ngay: "Đối với rắc rối của em gái mà không xử lý, là thái độ nên có của anh trai hả?"
Cố Nam Đình trả lời: "Đối với rắc rối của cô bé, tôi sẽ không xử lý tốt hơn cảnh sát đâu."
Đợt huấn luyện tiến hành rất suôn sẻ. Trình Tiêu là nữ phi công, thành tích hàng ngày khiến huấn luyện bay của cô vô cùng hài lòng.
Hôm thi sát hạch bay, Cố Nam Đình và tổng giám đốc Tân Duệ đích thân ra sân bay.
Sát hạch bay chính là học viên lấy được tư cách thi bằng cơ phó. Cuộc thi yêu cầu mỗi học viên phải hoàn thành một lần bay độc lập gồm cất cánh rời khỏi sân bay, rồi đến một sân bay khác. Đương nhiên không phải thực sự là độc lập thao tác máy bay, vẫn là