Trước khi về nước, các phi công được thưởng một ngày nghỉ ngơi thoải mái.
Trình Tiêu hành động đơn độc, về rất muộn, bỏ lỡ tiệc mừng của khu vực huấn luyện bay.
Brown cười bảo: "Chuyện cho sếp leo cây đúng là chỉ có người như cô ấy mới làm được."
Cố Nam Đình cười rất lịch sự: "Cô ấy học bay ở đây, bạn bè rất nhiều."
Brown có vẻ không chịu nổi: "Với cá tính cao ngạo lạnh lùng đó, bạn bè trò chuyện được chắc không có bao nhiêu nhỉ?"
Sự thực đúng là thế, nhưng, "Tôi chỉ là sếp của cô ấy, thời gian ngoài giờ làm việc của cô ấy không do tôi chi phối."
Nói rất đau lòng. Không đúng, là bất lực. Brown tỏ ra vận dụng thành ngữ không tốt lắm, nhưng chiêu "đâm dao" thì vẫn rất chuyên nghiệp, "Cũng đúng, đặc biệt là việc hẹn hò thì không cần xin xỏ sếp."
Cố Nam Đình nhận ra vẻ đùa cợt đó, cười cười: "Cô ấy còn ở hàng không Trung Nam ngày nào thì tôi cũng không để cô ấy bay hành trình đó, thế nên hôm nay, tôi cho phép cô ấy chào từ biệt."
Brown nghe thấy một ý tứ khác rất sâu xa.
Bất hạnh là đã bị Cố Nam Đình nói trúng, Trình Tiêu hôm đó đã từ chối một người đàn ông cao lớn đẹp trai, dòng máu lai Trung – Pháp, "Tôi có bạn trai rồi, tình cảm chúng tôi rất tốt."
Bạn thân kiêm bác sĩ riêng Amy mà cô đã làm quen khi còn học ở trường Hàng không, nghe thế đã kinh ngạc: "Rõ ràng cậu đã chia tay với anh chàng họ Phỉ kia rồi mà!"
Trình Tiêu tha thứ cho việc không hiểu chuyện của cô nàng: "Bạn trai tớ chỉ có một mình Phỉ Diệu thôi hả?"
Amy mở to mắt: "Cậu không phải cô gái dễ dãi."
Trình Tiêu nở nụ cười tươi: "Bạn trai tớ nói chỉ là bạn là con trai, đừng nghĩ nhiều."
Amy dở khóc dở cười: "Oh my God, tớ có cần bất bình thay cho bạn trai mới của cậu không?"
Trình Tiêu vui vẻ chạm ly với bạn: "Đối tượng tớ kết hôn sẽ được tớ gọi là – người anh em của tớ!"
Amy đang cố gắng học tiếng Trung đã cau mày: "Thế nào là – người anh em?"
Người anhem chính là – Trình Tiêu nhìn bóng dáng tiến đến từng bước vững vàng dưới ánh đèn mờ ảo, "Trên người toát ra vẻ giang hồ".
"Vẻ giang hồ?" Là người ngoại quốc không hiểu võ hiệp là gì, Amy không thể hiểu cái gì gọi là giang hồ.
Trình Tiêu nhướn một bên mày, khóe mắt liếc sang người đàn ông ngồi phía sau lưng cô, "Cậu có thể hiểu là 'hoang dã'."
Như vậy Amy có thể hiểu, nhưng, "Tớ tưởng cậu phải thích kiểu lịch thiệp chứ."
Trình Tiêu chỉ cười, không nói gì.
Đến khi Amy được bạn trai đón đi, Cố Nam Đình mới quay lại, "Lãng phí ý tốt của người ta."
Quả nhiên đã đến từ lâu, chứng kiến hết quá trình tỏ tình của anh chàng lai Trung – Pháp, Trình Tiêu quay lại nhìn góc nghiêng mặt của anh, "Người ta đẹp trai ba trăm sáu mươi độ không một góc chết, chỉ là tiếng Trung tệ quá."
Cố Nam Đình không nói gì.
Trình Tiêu muốn thêm một ly rượu nhưng lại nghe anh nói: "Nếu chỉ dừng ở đây thì ngày mai sẽ cho em vào buồng lái."
Tay Trình Tiêu đang đưa lên lại buông xuống, cô hỏi: "Thật không?"
"Tin hay không tùy em." Cố Nam Đình vỗ vỗ chỗ ngồi cạnh anh, "Dù sao tôi nói sẽ giữ lời."
Trình Tiêu bị cám dỗ, cô đứng lên lại gần, ngồi xuống cạnh anh, "Chắc không phải chuyến bay về nước ngày mai anh đích thân bay đó chứ?"
Cố Nam Đình nhìn vào mắt cô, mặc nhận.
Anh mặc sơ mi trắng, không thắt cà vạt, nút áo ở cổ mở hai cái, tay áo cũng xắn lên để lộ làn da nâu khỏe mạnh, lúc này tay anh đang đặt trên lưng ghế sofa choàng qua vai cô, lười nhác và gợi cảm.
Trình Tiêu cầm ly nước rõ ràng không có chút cồn nào, chạm ly với anh: "Giao dịch thành công."
Suy nghĩ cho anh ngày mai phải bay nên Trình Tiêu đề nghị về sớm nghỉ ngơi.
Lần này đến lượt Cố Nam Đình chỉ cười mà không nói gì.
Trình Tiêu gần như tưởng rằng hàm nghĩa sau nụ cười của anh là bảo cô đến nghỉ ngơi ở khách sạn của anh, thậm chí cô đã chuẩn bị sẵn, nếu anh dám đùa bỡn như thế thì sẽ "đáp lễ" anh bằng rượu tạt đầy mặt. Kết quả là anh chỉ cười nói: "Tôi đưa em về."
Đến khu vực tập huấn, xe vừa ngừng thì anh có điện thoại. Thấy Cố Nam Đình nhìn điện thoại mà không nhúc nhích, Trình Tiêu có ý tránh đi, đang định cởi dây an toàn thì cửa đã bị khóa.
Trên gương mặt Cố Nam Đình tỏ rõ vẻ không vui, anh nghe máy, nói bằng giọng lạnh nhạt: "Cảnh sát Phùng."
Trình Tiêu loáng thoáng nghe thấy bên kia có một giọng đàn ông: "Rất xin lỗi đã cuốn cô ấy vào vụ này, vụ án đã..."
Chưa nói xong thì Cố Nam Đình đã cắt ngang, "Xin lỗi thì khỏi cần, chỉ cần đừng để xảy ra những chuyện tương tự nữa, tôi sẽ rất cảm kích. Ngoài ra xin nhắc cảnh sát Phùng một câu, nếu anh muốn làm bạn với cô bé thì đầu tiên phải đảm bảo an toàn cho nó đã."
Bên kia hứa hẹn: "Ngày mai tôi sẽ đưa cô bé an toàn về lại thành phố G."
"Tôi sẽ không nói cảm ơn." Cố Nam Đình cúp máy.
Cũng không biết Trình Tiêu nghe thế nào mà lại lý giải thành một tầng nghĩa khác: "Bạn gái cũ gặp rắc rối? Chỉ giận mà không làm gì thì có tác dụng gì? Tôi đứng trên lập trường phụ nữ kiến nghị anh trong thời gian ngắn nhất hãy chạy tới đó thì còn có cơ hội cứu vãn."
Bạn gái cũ? Đúng là cái hố hoang đường nhất! Cố Nam Đình khâm phục trí tưởng tượng của cô, anh tức tối: "Em gái tôi! Có phải em không biết Hạ Chí ở bên đó trông nom nó đâu."
"Chủ yếu là trong giọng nói của anh có vẻ không cam tâm quá, rất khó để không hiểu lầm." Trình Tiêu càng hào hứng: "Hoặc là khẩu vị anh quá nặng, em gái cũng không bỏ qua? Đừng phủ nhận, sắc mặt và ánh mắt anh đã bán đứng anh."
Cố Nam Đình bị chọc tức phát phì cười, anh cố ý nghiêng người tới, nhìn vào mắt cô: "Nói lại lần nữa, nói tôi biết em nhìn thấy gì? Nói chính xác, người em nhìn thấy là ai?"
"Trong tình huống này còn có thể là ai?" Trình Tiêu không trả lời chính diện mà chỉ nhẹ nhàng đẩy anh ra, "Cho tôi xuống xe."
Cố Nam Đình lại giơ tay ôm eo cô, năm ngón tay siết lại, kéo cô lại gần anh.
Trong xe vẫn là bài Lanadelrey – high by the beach, nhưng không gian vốn rộng rãi bỗng trở nên chật hẹp vì anh đến quá gần, mà lòng bàn tay ấm áp khô ráo của anh đang áp sát vào eo cô, cách một làn áo mùa hè mỏng manh.
Mặt Trình Tiêu và anh chỉ gần trong gang tấc, Cố Nam Đình chỉ hơi cúi xuống là có thể hôn lên môi cô. Mà cô lúc này đang đờ đẫn, đúng là cơ hội hiếm có. Nhưng anh không. Tay trái Cố Nam Đình trượt từ eo Trình Tiêu xuống, phủ lên mu bàn tay cô, tay phải ve vuốt gò má cô, ánh mắt chăm chú, "Tôi nghĩ tôi bắt buộc phải thanh minh cho mình."
Trình Tiêu nhìn anh, đợi anh nói tiếp.
Cố Nam Đình dịu dàng nói: "Bạn gái cũ của tôi mà em nói, không hề tồn tại!"
Họ quá gần nhau, gần đến nỗi hơi thở ấm nóng của anh dễ dàng phả lên mặt cô, như một ly rượu mạnh, uống vào sẽ luồn thẳng xuống ngực, đốt cháy cô – tim nóng lên mãi không thôi.
Hoàn toàn, luống cuống chân tay!
Trình Tiêu đờ ra một lúc mới có sức rút tay lại. Cô cởi dây an toàn, sau đó bỗng nghiêng người về phía anh.
Trong tích tắc, Cố Nam Đình tưởng – tưởng rằng cô sẽ chủ động hôn anh.
Đương nhiên là nghĩ nhiều rồi.
Trình Tiêu chỉ tự mình mở khóa cửa xe, lúc xuống xe đã lạnh lùng nói: "Tôi không có hứng thú với đời tư của Cố tổng."
Khi cửa xe bị sập mạnh vào, Cố Nam Đình cười khổ.
Được thôi, anh thừa nhận anh đã hơi vội vã. Nhưng, độc thân là điều kiện của tình yêu, anh bắt buộc phải nói rõ thành ý với em. Cho dù thực sự anh chưa nghĩ xong phải giải thích với em anh đang ở trong thời gian sai lệch, còn chúng