Ô Ngộ ở trên nhà rửa mặt, mặc cùng loại áo sơ mi kẻ ca rô giống tôi, quần jean. Tôi tựa bên cửa, nói: "Này, em đã đi ra ngoài dạo một vòng rồi mới về. Hôm nay em dậy sớm hơn nhiều so với anh."
Anh lau khô nước trên mặt: "Tối qua tôi ngủ không ngon."
Tôi hỏi: "Tại sao?"
Anh liếc xung quanh: "Sẽ nói với em sau."
Dù trong lòng có nghi ngờ, những đành phải tạm thời kiềm chế, hạ thấp giọng: "Em cũng có phát hiện ở rừng cây bên ngoài." Ô Ngộ treo khăn mặt lên, kéo cánh tay tôi, tôi theo anh đi vào phòng. Anh đóng cửa lại, tôi ngồi xuống chiếc giường lớn xa hoa của anh. anh lên tiếng: "Nói đi."
Tôi kể hết việc phát hiện thi thể động vật bị ngược đãi trong rừng cây, còn có cả suy đoán của tôi. Sau khi anh nghe xong lâm vào trầm tư, sau đó nói: "Hiện tại cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước ấy. Nếu quả thực có người phóng hoả, chúng ta chỉ có thể chờ hắn ra tay."
Tôi hỏi: "Tối qua anh phát hiện gì thế?"
Ô Ngộ nhìn tôi, im lặng mấy giây: "Không có gì, gặp ác mộng thôi."
"À..."
Anh thay đổi đề tài: "Khi xuống thuyền, có người có được khả năng dị thường, ví dụ như tôi và Ngôn Viễn, có người thì không, ví dụ như em và Ô Diệu. Hiện tại không biết tình hình của Phùng Yên và Trần Như Anh thế nào, phải lưu ý đề phòng với bọn họ."
Tôi không nghĩ tới anh đột nhiên nhắc chuyện này: "Vâng..."
Tôi cũng không nghĩ tới đến chiều lại nhận được điện thoại của Tráng Ngư.
Giọng nói của cô ấy cẩn thận, nhưng mơ hồ có cảm giác kiềm chế sự xấu xa nào đó, xung quanh ầm ĩ.
"Này, Đại Châu." Cô ấy nói, "Cô đoán xem tôi gặp được ai ở nhà ga thành phố Côn?"
Tôi nhất thời chưa kịp phản ứng: "Ai?"
Cô ấy tuyên bố sâu xa: "Đối tượng xem mặt của cô, trước kia cô từng cho tôi xem ảnh đấy. Mặc đồng phục cảnh sát, chiều cao cũng phù hợp với cô miêu tả, chắc là không sai đâu. Hơn nữa dáng người còn đẹp hơn trong ảnh."
Tôi hơi sửng sốt.
Trong lòng có đốm lửa nhỏ đột nhiên cháy lên.