Một căn phòng khác được mở ra, một cô gái lảo đảo đi ra. Tất cả mọi người nhìn cô ta với ánh mắt khác nhau. Tôi là thương cảm thật sâu. Đó là Đường Lan Lan, quần áo bị rách tơi tả, miễn cưỡng lắm mới che được cơ thể. Trên người trên mặt còn có một ít dấu vết xanh tím, ánh mắt trống rỗng. Có mấy gã thấy cô ta đi ra còn cười thành tiếng. Tôi nhìn bọn chúng, trong lòng vô cùng chán ghét, ngước mắt nhìn Ô Ngộ, anh cũng ngẩng đầu nhìn bên dưới, ánh mắt lạnh như băng.
"Giúp tôi chăm sóc mẹ." Trần Bảo Châu nghẹn ngào nói, nhưng cả người Đường Lan Lan như cái xác không hồn, trong ánh mắt chỉ có sự trống rỗng. Mất một lúc lâu cô ta mới hiểu lời của Trần Bảo Châu, ánh mắt cũng liếc vào người bà Trần nằm trên mặt đất. Cô ta từ từ ngồi xổm xuống, khoé miệng lộ ra nụ cười mỉa mai, cứ thế nhìn chằm chằm, cũng không ra tay hỗ trợ, cũng không lên tiếng. Vì thế Trần Bảo Châu cũng không nói gì nữa.
Phùng Yên nói: "Tôi muốn uống nước."
Tô Hoàn hất tay, lập tức có tên đồng bọn cầm bình nước từ trong bếp đi ra. Tô Hoàn nhận lấy, mở ra cho bà.
Phùng Yên từ từ uống. Đám đồng bọn đứng xung quanh, ba người phụ nữ trên mặt đất như miếng thịt nằm trên thớt. Không khí bỗng nhiên an tĩnh lại.
Ngay sau đó, một người vốn được Tô Hoàn sai đi lấy đồ, lảo đảo từ thư phòng chạy về, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ, trên người còn có vết máu, gã nói: "Lão đại, Hà Tam... không còn thở nữa rồi! Lúc chúng tôi đục tường, đèn chùm rơi xuống, đúng lúc đập vào cậu ta! Một đầu nhọn cắm thẳng vào đầu..."
Tô Hoàn biến sắc, mấy người khác xông vào thư phòng. tôi không thấy được tình hình cụ thể bên trong, nhưng tôi dường như nghe