Người bên cạnh hỏi: "Lão đại, vậy Hà Tam... làm thế nào đây?" Tô Hoàn nói: "Dù sao cũng là anh em phải chôn cất cho cậu ta , lúc đi sẽ mang theo. Còn phần tiền kia chia cho người nhà cậu ta." Những tên đồng bọn còn lại gật đầu.
Trong phòng lại yên tĩnh. Tô Hoàn tựa trên ghế salon, trong tay cầm viên ngọc, xem một lát, lại ném cho đám đồng bọn.
"Đồ này thực sự có giá trị hơn tám trăm vạn sao?" Có người hỏi.
"Đúng vậy." Trịnh Chí Vĩ nhận lấy viên ngọc, ánh mắt cũng trở nên tham lam, "Cô ta nói với tôi đấy. Tôi cũng từng hỏi người trong nghề rồi. Một con mọt sách như cô ta sẽ không biết nói dối hay nói khoác đâu, lời nói đáng tin đấy." "Cô ta" tất nhiên là chỉ Trần Bảo Châu. Trần Bảo Châu gần như ngập tràn oán hận nhìn gã, hốc mắt vì khóc mà đỏ lên.
Hiện tại vẫn là nửa đêm, Tô Hoàn ngoài vơ vét được tất cả tiền mặt vàng thỏi, còn chiếm được vật báu thứ nhất. Bọn chúng mất đi một người, còn lại sáu người, hai người ở bên ngoài tìm kiếm tung tích của tôi và Ô Ngộ, không biết sẽ quay lại lúc nào.
Chúng tôi vẫn không có cách nào đối đầu với đám tội phạm. Bọn chúng đã chuẩn bị cướp của nhà này trong thời gian dài, có cả một tối lại cộng thêm một ngày, cho đến tận khi lấy được đồ bọn chúng muốn, sau đó phóng hoả.
Nhưng thực ra thời gian dành cho bọn chúng cũng không còn nhiều nữa, bởi vì ngày mai Tráng Ngư và Thẩm Thời Nhạn sẽ chạy đến đây, một khi phát hiện không liên lạc được với tôi, phát hiện tình hình bất thường sẽ báo cảnh sát. Hiện tại tôi thậm chí vô cùng cảm kích hành động của Trần Bảo Châu, chỉ hi vọng chị ta có thể kéo dài thêm chút cho đến khi cảnh sát chạy tới.
"Xong rồi." Ô Ngộ đột nhiên thấp giọng nói, tôi quay đầu nhìn lại phát hiện điện thoại vệ tinh cũng không sửa được, trong tay anh có thứ gì đó kì quái.
"Đây là gì thế?" Tôi hỏi.
Anh suy nghĩ một chút, dường như đang nghĩ xem nên