Tôi ngồi dậy, đánh thức Đàm Giảo. Cô ấy liếc xung quanh, cũng lập tức sửng sốt: "Người đâu rồi?"
Tôi nhìn quanh, trong lòng hiện lên đủ loại suy đoán.
Bọn họ bỏ chúng tôi đi rồi? Không, khả năng này rất nhỏ, mọi người là một đám đủ loại, bọn họ không có lý do gì bỏ lại chúng tôi.
Bởi vì nguyên nhân gì đó khiến bọn họ không thể không rời đi? Hoặc là bị ép rời đi? Aiz, hay là có thế lực nào ép bọn họ?
Nhưng cũng không thể nào không có chút tiếng động nào chứ.
Tôi bình tĩnh kéo Đàm Giảo đứng lên, cẩn thận nhìn dấu chân trên mặt đất. Tôi phát hiện bước chân rất loạn, nhưng đều là đi về phía trước. Vì kế hoạch hôm nay cũng chỉ có thể đi về trước thôi. Tôi nhặt một viên đá từ bên cạnh dùng để phòng thân. Đàm Giảo cũng học theo tôi nhặt một viên. Tay chúng tôi nắm chặt, cẩn thận đi về phía trước.
Nhưng không ngờ đi được hơn hai mươi mét, phía trước có một lối rẽ, địa thế đột nhiên rộng hơn, tiếng nước ngầm cũng to hơn. Bên bãi đất trống có ba người đứng, không phải là Phùng Yên, Chu Quý Nhuỵ và Chu Vũ Đồng sao?
Những người khác đâu rồi?
Tôi ấn tay Đàm Giảo, ra hiệu cho cô ấy đừng đến gần, hai bọn tôi áp vào đá nghe một lát.
Chu Vũ Đồng đứng bên mép nước luôn nhìn về phía trước, dường như hơi nôn nóng. Chu Quý Nhuỵ ôm chân ngồi bên mép nước cúi đầu. Phùng Yên ở bên cạnh cô ta, cũng nhìn về phía xa.
"Sao bọn họ còn chưa trở lại?" Phùng Yên lo lắng nói.
"Đúng vậy." Chu Quý Nhuỵ phụ hoạ, "Chúng ta nên đi theo bọn họ. Nếu không Bành… Chu Vũ Đồng, anh đi tìm đi?"
Chu Vũ Đồng yên lặng một lúc mới nói: "Bọn họ đi đằng trước dò đường bảo tôi ở lại đây bảo vệ hai người. Vẫn là nghe lời họ đi."
"Nếu không đánh thức hai người kia dậy?" Chu Quý Nhuỵ nói, "Vậy mà bọn họ còn có thể ngủ được."
Phùng Yên lại nói: "Tất cả mọi người đều không dễ dàng, chờ bọn họ tỉnh ngủ tất nhiên sẽ tới hỗ trợ. Trước khi đi bạn trai cô cũng nói dù sao cũng chỉ là dò đường, không