Lúc nhảy khỏi hòn đá cuối cùng, Đàm Giảo và Chu Quý Nhuỵ nhìn nhau cười, dường như đã thân hơn không ít, song khi Đàm Giảo chạm phải ánh mắt tôi lại lộ ra sự thương tiếc. Tôi biết rõ cô ấy là vì số phận trong tương lai của cô gái vô tội này. Trong hang này hiện tại bọn tôi đang ở chung với bọn họ của quá khứ. Chúng tôi nắm tay nhau, không nói chuyện.
Tuy nhiên hình ảnh trước mặt khiến cho mọi người đều kinh ngạc.
Chúng tôi thấy rõ chỗ nguồn sáng.
Chúng tôi tới một hang mới vô cùng rộng. Nhìn qua cửa động phải rộng bằng một sân bóng rổ, chỉ là ở đây có đá hiện ra màu trắng như băng tuyết. Hơn nữa tầng tầng lớp lớp chồng từ mặt đất đến đỉnh hang, liếc nhìn thậm chí có cảm giác vô cùng vô tận. Đó là loại đá tôi chưa từng thấy nhưng lại phát ra ánh sáng lấp lánh, cả hang như được ánh trăng bao phủ. Nguồn sáng chúng tôi nhìn thấy trước đó là từ trong hang chiếu ra.
Mặt đất cũng là loại đá đó, chỉ là tương đối bằng phẳng do bị nước chảy mài mòn. Tôi cũng chú ý tới nguồn nước ngầm đã biến mất hoàn toàn ở nơi này, như thế thấm hết vào lòng đất, không thấy tung tích.
Hơn nữa cái hang này cũng không hề rỗng không, cũng không phải là cuối cùng. Trong vách đá còn tạo ra rất nhiều lỗ nhỏ, bên trong trắng xoá, không biết còn bao nhiêu, còn thông đến đâu.
Chúng tôi bị kinh hoàng bởi hình ảnh này, yên tĩnh một lúc.
"Đây là nơi nào " Chu Quý Nhuỵ lại luống cuống, "Làm thế nào đây? Bọn họ đi đâu rồi? Ngôn Viễn, Ngôn Viễn! Anh ở đâu!"
Xa xa chúng tôi dường như nghe thấy có người đáp lại. Tôi lập tức hiểu ra bọn họ có lẽ đã vào những con đường nhỏ kia tìm lối ra rồi.
"Chúng ta ở đây chờ bọn họ quay lại." Tôi nói, mọi người không phản đối. Đàm Giảo cầm chặt tay tôi, nhưng hai mắt vẫn hiếu kì nhìn xung quanh.
Phùng Yên là mẹ, cũng rất lo lắng, cao giọng gọi: "Như Anh? Như Anh? Con ở đâu? Trả lời mẹ! Vừa rồi tôi không nên đồng ý cho con bé đi... con bé không nên đi theo bọn họ..."
Trong lòng tôi đột nhiên nhói lên, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, còn chưa kịp nghĩ ra đã chợt nghe thấy có tiếng đáp lại: "Mẹ, con ở đây."
Giọng nói cách đó không xa.
Tất cả chúng tôi nhìn theo nơi phát ra tiếng, trong hang đột nhiên yên tĩnh đến mức ngay cả chiếc kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Qua mười mấy giây, tiếng bước chân truyền đến, một bóng người từ trong lỗ nhỏ đi ra. Đúng là Trần Như Anh.
Sắc mặt cô ta hơi tái nhợt, ánh mắt rơi trên người tôi, sau đó nhìn về phía mẹ, bước nhanh: "Mấy người cũng tới à? Tôi không tìm được lối ra, mẹ có ổn không?"
Phùng Yên an lòng: "Mẹ không sao. Con không có chuyện gì là tốt rồi, bọn họ đâu? Không đi chung với con sao?"
Trần Như Anh đến gần chúng