Mây Đen Gặp Trăng Sáng

(¯`•._) Ô Ngộ (25.5)


trước sau



Lúc nhảy khỏi hòn đá cuối cùng, Đàm Giảo và Chu Quý Nhuỵ nhìn nhau cười, dường như đã thân hơn không ít, song khi Đàm Giảo chạm phải ánh mắt tôi lại lộ ra sự thương tiếc. Tôi biết rõ cô ấy là vì số phận trong tương lai của cô gái vô tội này. Trong hang này hiện tại bọn tôi đang ở chung với bọn họ của quá khứ. Chúng tôi nắm tay nhau, không nói chuyện.

Tuy nhiên hình ảnh trước mặt khiến cho mọi người đều kinh ngạc.

Chúng tôi thấy rõ chỗ nguồn sáng.

Chúng tôi tới một hang mới vô cùng rộng. Nhìn qua cửa động phải rộng bằng một sân bóng rổ, chỉ là ở đây có đá hiện ra màu trắng như băng tuyết. Hơn nữa tầng tầng lớp lớp chồng từ mặt đất đến đỉnh hang, liếc nhìn thậm chí có cảm giác vô cùng vô tận. Đó là loại đá tôi chưa từng thấy nhưng lại phát ra ánh sáng lấp lánh, cả hang như được ánh trăng bao phủ. Nguồn sáng chúng tôi nhìn thấy trước đó là từ trong hang chiếu ra.

Mặt đất cũng là loại đá đó, chỉ là tương đối bằng phẳng do bị nước chảy mài mòn. Tôi cũng chú ý tới nguồn nước ngầm đã biến mất hoàn toàn ở nơi này, như thế thấm hết vào lòng đất, không thấy tung tích.


Hơn nữa cái hang này cũng không hề rỗng không, cũng không phải là cuối cùng. Trong vách đá còn tạo ra rất nhiều lỗ nhỏ, bên trong trắng xoá, không biết còn bao nhiêu, còn thông đến đâu.

Chúng tôi bị kinh hoàng bởi hình ảnh này, yên tĩnh một lúc.

"Đây là nơi nào " Chu Quý Nhuỵ lại luống cuống, "Làm thế nào đây? Bọn họ đi đâu rồi? Ngôn Viễn, Ngôn Viễn! Anh ở đâu!"

Xa xa chúng tôi dường như nghe thấy có người đáp lại. Tôi lập tức hiểu ra bọn họ có lẽ đã vào những con đường nhỏ kia tìm lối ra rồi.

"Chúng ta ở đây chờ bọn họ quay lại." Tôi nói, mọi người không phản đối. Đàm Giảo cầm chặt tay tôi, nhưng hai mắt vẫn hiếu kì nhìn xung quanh.

Phùng Yên là mẹ, cũng rất lo lắng, cao giọng gọi: "Như Anh? Như Anh? Con ở đâu? Trả lời mẹ! Vừa rồi tôi không nên đồng ý cho con bé đi... con bé không nên đi theo bọn họ..."

Trong lòng tôi đột nhiên nhói lên, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, còn chưa kịp nghĩ ra đã chợt nghe thấy có tiếng đáp lại: "Mẹ, con ở đây."

Giọng nói cách đó không xa.

Tất cả chúng tôi nhìn theo nơi phát ra tiếng, trong hang đột nhiên yên tĩnh đến mức ngay cả chiếc kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Qua mười mấy giây, tiếng bước chân truyền đến, một bóng người từ trong lỗ nhỏ đi ra. Đúng là Trần Như Anh.


Sắc mặt cô ta hơi tái nhợt, ánh mắt rơi trên người tôi, sau đó nhìn về phía mẹ, bước nhanh: "Mấy người cũng tới à? Tôi không tìm được lối ra, mẹ có ổn không?"

Phùng Yên an lòng: "Mẹ không sao. Con không có chuyện gì là tốt rồi, bọn họ đâu? Không đi chung với con sao?"

Trần Như Anh đến gần chúng

tôi: "Bọn con tách ra tìm đường, có lẽ bọn họ cũng nhanh chóng quay lại thôi."

Trong hang chỉ có ánh sáng mờ mờ, cho nên khi cô ta đến gần chúng tôi mới thấy rõ dáng vẻ cô ta. Tôi đột nhiên cảm thấy trên người cô ta có điểm là lạ, trên lưng như có thứ gì đó. Tôi, Phùng Yên, Đàm Giảo đứng trước mặt cô ta, Chu Quý Nhuỵ và Chu Vũ Đồng đứng bên cạnh, sắc mặt hai người bọn họ đột nhiên biến đổi, Chu Quý Nhuỵ lùi lại hai bước, Chu Vũ Đồng quát lên: "Cô, trên lưng cô!" Chu Quý Nhuỵ kêu lên.

Trần Như Anh hơi sửng sốt, vội vàng nghiêng xoay người muốn xem sau lưng mình. Tất cả chúng tôi đều có thể nhìn thấy một con nhện... màu đen phải bằng chậu rửa mặt nhỏ đang ở trên lưng cô ta, những cái chân kia đều bám vào cổ, vào lưng, quần áo...

Tôi hít sâu một hơi, lúc này có lẽ Trần Như Anh cũng đã nhìn thấy, sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ hét lên, ngã luôn xuống đất, cả người run rẩy, ra sức vùng vẫy, nhưng con nhện kia chả hề sao. Phùng Yên cũng sợ tới mức không dám tới gần, bắt lấy tay tôi: "A Ngộ, mau cứu con bé! Giúp Như Anh!"

Tôi thả tay Đàm Giảo ra, đạp qua, đá vào người con nhện. Nó bị tôi đá rơi xuống một nửa, còn một nửa vẫn ở trên lưng Trần Như Anh. Tôi ra sức đá, cuối cùng nó đã rơi xuống mặt đất.

Cả người Trần Như Anh co lại, không ngừng hét lên, đột nhiên nhào vào ngực tôi.

Con nhện kia đột nhiên cử động khiến chúng tôi sợ tới mức lùi một bước. Nó mở chân ra, đột nhiên bò cực nhanh vào trong một lỗ nhỏ, tốc độ nhanh đến mức không cách nào đuổi theo, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng. Còn sâu trong hang kia mơ hồ truyền đến tiếng bụp, như có thứ gì đó núp ở bên trong.


Tất cả chúng tôi đứng yên không nhúc nhích. Trần Như Anh giữ chặt cánh tay tôi, còn tôi cúi đầu nhìn thấy cổ và bờ vai loã lồ của cô ta, có mấy lỗ máu vô cùng nhỏ. Không biết là nhện cắn hay là cào, thậm chí có sợi tơ màu trắng bạc rơi vào trong thịt. Bên trong còn có hạt nhỏ màu trắng.

Là... trứng ký sinh trùng sao? Trong lòng tôi phát run.

Tôi vô thức nhìn về phía Đàm Giảo ở sau, cô ấy cũng nhìn thấy miệng vết thương kia, ánh mắt loé lên.

Hồ nước trên đỉnh đầu chúng tôi không bình thường, đá trong hang này cũng bất thường. Tráng Ngư nói chúng tôi nhất định đã đi đến nơi nào đó có năng lượng vũ trụ, từ trường không gian dị thường.

Như vậy sinh vật ở bên trong cái hang này phải chăng cũng không bình thường?

Hoá ra câu chuyện của Trần Như Anh bắt đầu từ đây.





trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện