Toàn bộ đầu tôi trở nên rối loạn: "Sao... tại sao lại có thể như vậy? Tại sao chúng ta lại tỉnh dậy ngay ở đây? Rõ ràng là 15 ngày sau, ngày 19 tháng 7 mới đến Tô Châu mà. Bây giờ là ngày 4 là trước đó, tại sao chúng ta lại ở đây? Hơn nữa mẹ anh... biết em rồi à?"
Rối loạn, hoàn toàn rối loạn. Dù cho mỗi lần chúng tôi vượt thời gian đều là lùi về sau, nhưng hiện tại là tình huống gì đây?
Ô Ngộ nói: "Anh cũng không rõ. Vừa tỉnh dậy anh đã phát hiện không bình thường, cho nên mới đi ra thăm dò. Mẹ anh nói mấy hôm trước chúng ta đến đây, nhưng anh hỏi cụ thể ngày nào thì bà không nhớ rõ. Còn chuyện chúng ta ở đây nửa tháng sau thì bà không có chút ấn tượng nào."
Tôi đột nhiên cảm thấy rùng cả mình: "Tại sao... lại có thể như vậy?" Tôi bỗng nhiên có cảm giác tất cả mọi thứ xung quanh đều mất hết cảm giác chân thật. Song hết lần này tới lần khác đều là sự tồn tại vô cùng chân thật, ánh mặt trời, vải vóc, Ô Ngộ... vây quanh tôi.
Thời gian thực sự vẫn là thời gian tôi biết đó sao?
Không, nó đã sớm không phải rồi.
Ô Ngộ rõ ràng đã đối mặt được với vấn đề này, bình tĩnh hơn nhiều so với tôi, nắm tay tôi nói: "Đừng hoảng hốt. Mọi chuyện tồn tại tất nhiên là có lý do của nó. Tình hình hiện tại là hai người bọn họ đã có ấn tượng đối với chuyện xảy ra trong tương lai. Có lẽ hai người đã bị ảnh hưởng nào đó từ sự bẻ gãy của dòng thời gian."
Tâm trạng tôi chấn động, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Nhưng tại sao hiện tại hai người họ có thể như vậy? Trước kia chưa từng có mà, chỉ cần chúng ta rời đi, người bên cạnh sẽ không nhớ rõ chúng ta, hơn nữa chúng ta xuất hiện ở nơi khác, sẽ không còn ở trong nhà anh..."
Tôi và Ô Ngộ đối mặt với nhau. Trong ánh mắt anh như ẩn giấu biển cả tối tăm.
Anh nói: "Anh nghĩ đến một khả năng. Bởi vì chúng ta đã cách giao điểm thời gian đan xen ngày càng gần rồi. Cái điểm kia là quá khứ cũng là tương lai chứa đựng năng lượng thần bí. Có lẽ năng lượng kia khiến cho người bên cạnh chúng ta cũng chịu sự ảnh hưởng."
Trong đầu tôi lại mơ hồ hỗn