Khi tôi tỉnh lại lần nữa từ trong vòng xoáy không gian, phát hiện mình nằm trên một cái giường, nhìn hơi quen mắt. Tôi nhớ tới đây là nhà Ô Ngộ.
Đủ loại cảm xúc xông lên trong đầu, hiện tại là ngày bao nhiêu?
Lúc này là ban ngày, ánh mặt trời yên tĩnh. Tôi xuống giường, cách cửa phòng nghe thấy tiếng nói chuyện của Ô Ngộ với mẹ và em gái.
"A Ngộ, bây giờ con mang con gái người ta về nhà rồi, con là đàn ông nên chịu trách nhiệm, chủ động gánh vác." Tiếng mẹ anh bình tĩnh dịu dàng.
Ô Diệu nói: "Aiz, mẹ ơi, mẹ còn lo lắng điều này sao, nhìn anh trai con đối xử nhiệt tình với đại thần thế kia, chỉ sợ đang trông ngóng sớm đón người ta vào cửa đấy. Anh nói xem có đúng không? Tốt nhất là gạo nấu thành cơm, có con rồi kết hôn..."
Ô Ngộ và mẹ anh cùng lên tiếng: "Câm miệng." "Đừng nói nhảm."
Tôi chống đầu vào cửa, không nhịn được cười.
Tiếng bước chân dần gần, cửa mở ra, Ô Ngộ lại đứng trước mặt tôi. Anh mặc áo phông và quần đùi sạch sẽ, toàn bộ không hề kiên cường thô ráp như khoảnh khắc trước ở trong hang. Tôi nhìn khuôn mặt anh, đột nhiên có cảm giác mất phương hướng, hoang mang rốt cuộc đâu mới là thế giới thực.
Ô Ngộ nhìn tôi bằng ánh mắt sáng ngời, sau đó xoay người ôm lấy tôi.
Cửa đóng lại phía sau chúng tôi. Bọn tôi quay về rồi, tận mắt chứng kiến Trần Như Anh trải qua biến dị ngắn ngủi, còn cả cái hang tựa như ảo cảnh.
"Bây giờ là ngày nào?" Tôi hỏi.
"Ngày 4 tháng 7 năm 2016." Ô Ngộ đáp.
Tôi hơi giật mình: "Tốt quá."
Hai tay anh ôm chặt, thấp giọng: "Ừ, tốt quá."
"Hiện tại có mấy nạn nhân rồi? "Tôi hỏi.
Anh đáp: "Không có ai hết. Nạn nhân đầu tiên là vào ngày mai."
Chúng tôi im lặng ôm nhau một lát, cảm giác yên tâm dịu dàng này không có cách nào nói rõ được. Tôi ngẩng đầu, khao khát nụ hôn của anh, còn anh quả nhiên ra sức hôn. Không thể nói rõ là cảm giác gì, nụ hôn này ban đầu dịu dàng vỗ về, dần dần trở nên mạnh mẽ. Nhiều lần anh mút lấy môi lưỡi tôi tựa như muốn