"Ô Ngộ!"
"A Ngộ!"
Mẹ anh và Tráng Ngư hô lên khiến tôi lấy lại tinh thần. Tôi nhìn thấy Ô Ngộ dùng tay đè chặt ngực, nôn ra ngụm máu lớn. Ga trải giường đã dính màu đỏ thẫm, bừa bãi. Anh giơ tay lên che mặt, tôi nhìn thấy hai hàng nước mắt dọc theo bàn tay từ từ chảy xuống.
Tráng Ngư quát: "Chịu đựng, bác sĩ! Bác sĩ! Có ai không!" Chạy ra ngoài. Mẹ anh khóc nhào vào bên cạnh Ô Ngộ, nhưng Ô Ngộ không chịu thả tay xuống.
Trong đầu tôi đau nhức, muốn tới gần anh, nhưng chân bất động. Bởi vì tôi không có cách nào đi an ủi anh, tôi hoảng hốt xoay người, đi ra ngoài. Dưới chân không phải dẫm trên đất mà như đang bay lơ lửng.
Tôi đi thẳng đến cuối hành lang không bóng người. Tôi đứng bên lan can nhìn về phía xa. Thành phố rộng lớn như vậy rốt cuộc cất giấu bao nhiêu tội ác, bao nhiêu bi thương và hạnh phúc?
Tôi nhớ tới đôi má lúm đồng tiền của Ô Diệu, mỗi lần vui vẻ gọi tôi đại thần; nhớ tới cô bé bị Ô Ngộ đuổi ra phòng khách ngủ, cũng không oán hận câu nào, chỉ là hôm sau không ngừng nháy mắt với tôi; nhớ tới cô bé bị Ô Ngộ mắng, thành thật đọc sách nhưng dáng vẻ ngồi không an phận; nhớ tới cô bé vụng trộm nói với tôi: chị dâu, lúc nào hai người kết hôn, em thực sự rất vui; nhớ tới cô bé khi nhìn người nhà, đôi mắt lúc nào cũng xán lạn yên bình.
Còn có cả vừa rồi cô bé nghẹn ngào nói trong điện thoại vĩnh biệt anh.
Nước mắt tôi cuối cùng đã rơi xuống. Ô Diệu, em nhất định đừng xảy ra chuyện gì. Bọn chị cố gắng lâu như vậy, Ô Ngộ không ngừng vượt thời gian, chịu nhiều đau khổ, chỉ vì được ở bên cạnh em. Bây giờ nhất định em rất sợ hãi, có lẽ đang chịu tra tấn. Chị cầu xin em chịu đựng. Đừng chết trước khi bọn chị tìm được em, đừng giống như trong lịch sử. Bọn chị không thể chịu đựng nổi, Ô Ngộ thực sự đã không chịu đựng nổi nữa rồi.
Gã kia, tôi thực sự