Tôi ngẩn người.
Tráng Ngư nhìn tôi, dịu dàng cười. Lòng tôi dần dần bình tĩnh trở lại.
"Nhưng mà..." Nói ra lời này trong lòng tôi đau xót, "Đã qua lâu như vậy, tôi sợ Ô Diệu lành ít dữ nhiều, tôi không biết có cứu được cô bé hay không, tôi sợ tất cả không thể vãn hồi..."
"Tỉnh táo lại đại thần của tôi." Tráng Ngư nghiêm mặt, "Cái này là quan trọng nhất... cảnh sát không biết được tương lai, chỉ có cô và Ô Ngộ biết rõ nhất. Còn trong đám chúng tôi, cũng chỉ có cô hiểu rõ nhất cái tâm lý kia. Ô Diệu còn sống hay không, có thể cứu trở lại hay không, không phải là dựa vào phán đoán của cô sao? Chính là cô nói cho chúng tôi biết nên làm như thế nào? Chỉ cần có một tia hi vọng, chúng tôi đều sẽ ở bên cô, liều lĩnh đi tranh thủ. Cô nên mang theo trái tim mạnh mẽ quay về bên người đàn ông của cô đi. Vừa rồi anh ấy đòi xuống giường ra viện, bị bác sĩ tiêm cho một mũi ngủ mê man rồi. Cô gái tốt, không bao giờ được để cho người đàn ông của mình khóc. Dù là trời sập xuống cũng phải để cho anh ấy đứng vững!"
Tôi quay lại phòng bệnh Ô Ngộ.
Mẹ anh là người cuối cùng gặp Ô Diệu, đã được cảnh sát đưa đi hỏi, những người khác đều không có ở đây.
Ô Ngộ ngủ say, người đàn ông to cao như vậy, lúc này lại yếu đuối không có chút sức lực nào. Tôi cũng phát hiện mặt anh chưa bao giờ gầy như vậy. Tôi lấy tay sờ vào râu trên cằm anh, còn cả đôi lông mày đang khẽ cau lại, khoé môi nhếch lên. Cuối cùng cầm chặt tay anh, áp mặt vào.
Sau đó y tá đến, dưới lời khuyên của cô ấy, tôi nằm xuống bên sô pha, sớm đã vô cùng mệt mỏi, nhanh chóng thiếp đi.
Thực ra cũng chỉ ngủ được có ba bốn tiếng. Khi tỉnh lại trời vẫn tối đen, thậm chí còn không có ánh sáng. Tôi xoa đầu đau nhức, lại càng hoảng sợ.
Ô Ngộ ở trên giường đã tỉnh dậy, mở to mắt nằm yên tại chỗ, không nói tiếng nào, nhìn trần nhà.
Tôi bước chân trần chạy tới, nắm tay anh. Anh từ từ cụp mắt, nhìn về phía tôi. Trong mắt chúng tôi đã không còn nước mắt.
"A Ngộ..." Chỉ là khi gọi tên anh, trong lòng tôi đủ loại cảm xúc.
"Có phải... bị anh doạ rồi không?"