Trời còn chưa sáng, trên tầng cao nhất khách sạn cảm giác hơi mát, ánh đèn ngoài cửa sổ như ánh sao tô điểm cho đất trời bao la.
Trải qua một tối như vậy, trong mấy tiếng ngắn ngủi đã xảy ra nhiều chuyện như thế, Ô Ngộ được cứu, Ô Diệu mất tích, chúng tôi rời khỏi bệnh viện chuẩn bị "đại bản doanh" này, tất cả mọi người vô cùng mệt mỏi.
Tráng Ngư ngáp một cái, đi vào phòng trong: "Tôi đi chợp mắt một lát, bao giờ hành động gọi tôi." Mặc dù nói vậy nhưng cô ấy vẫn nắm tay ở cửa không đóng lại.
Thẩm Thời Nhạn đứng trước căn phòng, cầm lấy ba lo: "Tôi đi một chuyến đến chỗ lão Đinh."
Chúng tôi còn chưa nói lời nào, Tráng Ngư đã lạnh lùng mở miệng: "Anh không cần ngủ sao?"
Thẩm Thời Nhạn nhìn cô ấy, đáp: "Có một số việc không tự mình đi xác nhận, anh sẽ lo. Mọi người nghỉ ngơi trước đi." Mặc dù nói vậy, nhưng ánh mắt chỉ nhìn chăm chú vào mình Tráng Ngư.
Tôi nhìn thấy Tráng Ngư lại lộ ra vẻ mặt chẳng hề để ý, ngáp một cái: "Được, tôi đi ngủ." Không hề do dự đóng cửa phòng lại. Thẩm Thời Nhạn liếc cửa, gật đầu với chúng tôi một cái rời đi.
Trong căn phòng to như vậy, chỉ còn lại tôi và Ô Ngộ. Tôi thề cho dù chúng tôi phát ra tiếng động lớn, Tráng Ngư cũng sẽ không ra. Đương nhiên đây chỉ là giả thiết, hiện tại Ô Ngộ ngồi đã gắng hết sức rồi.
Đây có lẽ là dáng vẻ yếu ớt nhất của anh mà tôi thấy. Bởi vì trước kia... Không, anh trong tương lai dù bị thương vẫn còn có nền tảng sức lực của người thợ sửa chữa. Dù băng kín người, nhưng cơ bắp vẫn lộ ra, rất có sức mạnh khiến người ta cảm thấy không có việc gì. Hiện tại ạnh vẫn là dáng vẻ gầy gò của người đàn ông ngành kĩ thuật một năm về trước, cơ bắp còn chưa có, quấn đầy băng, vẻ mặt cứng cỏi thầm trầm càng khiến người ta thêm đau lòng.
Anh tựa ở đầu giường, trong tay còn cầm xấp tài liệu, tập trung nhìn, ánh mắt cụp xuống, lộ ra tinh thần không tốt khó