Nhưng cuối cùng anh vẫn chỉ chống đỡ được từng đó sức lực, buông tôi ra nằm xuống, tôi lại dịch qua, vùi đầu, anh hôn cổ tôi. Tôi biết anh cần tôi an ủi. Sau khi hôn anh, tôi cũng cúi đầu xuống hôn cổ anh, cánh tay không bị thương của anh. Xung quanh yên tĩnh, những nụ hôn này không mang theo chút tình dục nào, không có ý nghĩa gì nhưng bản thân chúng cũng đã có ý nghĩa rồi.
Tôi tắt đèn, chúng tôi tìm kiếm nhau trong bóng tối, dựa sát vào nhau, thì thầm, nói miên man. Cuối cùng nắm tay nhau, nằm một chỗ. Bầu không khí thân mật, mập mờ, dịu dàng, nhiệt liệt như bao trùm lấy chúng tôi, bao bọc chúng tôi trong thế giới của chúng. Trong thế giới này không có thương hại, cũng không có thời gian, không có quên đi, chỉ có tôi và anh.
Tôi đột nhiên nghĩ đến Ô Ngộ từng nói. Anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên tôi, hiện tại tôi đã tin tưởng điều này.
Nếu như bạn từng yêu đến khắc cốt ghi tâm, dù cho thời gian mất đi, trí nhớ, tính mạng... mất đi tất cả, đều sẽ không quên.
Sau đó có lẽ là dưới sự an ủi lẫn nhau, cuối cùng Ô Ngộ đã ngủ rồi, mệt mỏi, nặng nề thiếp đi. Tôi dựa vào ánh sáng lờ mờ nhìn mặt anh, rất lâu mới không nỡ nhắm mắt lại. Hoá ra mỗi khoảnh khắc ở bên anh đều không bỏ được, hoá ra trên đời này thực sự có một người như vậy, khi bạn ở bên anh, cho dù không làm gì, cũng cảm thấy đây là hạnh phúc lớn nhất thế gian.
Hôm sau tôi tỉnh lại, đã thấy người bệnh nặng này tỉnh trước, dựa vào ánh sáng buổi sớm xem tài liệu. Tôi rời giường đi lấy khăn mặt và nước đến lau mặt súc miệng cho anh. Lại gọi điện thoại kêu bữa sáng, sau đó ngồi bên cạnh, hỏi: "Rốt cuộc anh đang nhìn gì thế?"
Trong tay Ô Ngộ là một phần tài liệu có liên quan đến Trần Tinh Kiến, kể cả địa chỉ, xe cộ, đăng ký công ty.
Chúng tôi có thể phân tích được gì đã