Ngày đầu tiên thế tử bắt đầu thay mặt quân vương nghe việc triều chính. Các đại thần trong triều đình vốn dĩ phải đến đại điện thì lại đến nhà của phủ viện quân Kim Jo Sun.
Thông qua cánh cửa nhỏ của 10 gian phòng sẽ nhìn thấy một căn phòng rất dài, rất nhiều đại thần đang chia làm hai hàng ngồi trong phòng, trước mặt của họ đều đã bày sẵn bàn rượu thịt. Cho dù đang vi phạm pháp độ của quốc gia, làm trái ý thế tử đương triều, trên mặt của các đại thần vẫn rất bình tĩnh thong dong, thậm chí có người còn đang uống rượu ăn thịt, cười cười nói chuyện phiếm với nhau.
"Thế tử điện hạ chắc là hốt hoảng lắm."
"Phải đấy, cũng đâu phải một lần, mà đã hai lần như thế rồi. E là thật sự không ngờ tới đâu nhỉ."
Họ đang nói đến chuyện đ xảy ra lần trước lúc bệ hạ tổ chức yến tiệc sinh thần. Dùng hành động không tham gia hoạt động của vương thất chính là một trong những cách những quần thần này dùng để áp chế bệ hạ.
"Vào đại điện mà không thấy ai chắc là hoảng sợ lắm."
Nghe thấy lời của lễ tào phán thư Kim Hwi Cha, tiền lễ tào phán thư Lee Si Ji bật cười.
"Cho dù là thế thì cũng xem như có được kinh nghiệm rất tốt, bây giờ sẽ có thể hiểu được chuyện của quốc gia này không phải một người là có thể làm được, ha ha ha."
Lee Si Ja nhấp một ngụm trà, bốn bề truyền đến tiếng cười phụ hoạ lời của gã. Không thể tìm thấy một chút tôn kính nào dành cho vương thất trong số những người ngồi trong căn phòng này. Chủ quân họ thật sự phò trợ không phải là vị quân vương ở trong cung kia.
"Về sau phải làm sao với thế tử điện hạ đây? Có vẻ như ngài ấy có rất nhiều ý tưởng đấy." Đợi tiếng cười ngớt lại, Kim Jo Sun mới thong thả nói.
"Chỉ là vọng tưởng hão huyền thôi, không có ý nghĩa thực tế." Lee Si Ji lắc đầu, phản ứng cũng không khác gì những người khác: "Tuổi còn nhỏ mà, vẫn chưa hiểu biết về thế giới cho lắm. Thế giới khiến mọi người đều hạnh phúc sao? Nói nghe hay lắm, nhưng cái đó có thể ư? Kiểu thế giới nơi tất cả mọi người đều hạnh phúc e chỉ nằm trong sách vở thôi."
Lee Si Ji vừa dứt lời, Kim Hwi Cha gật đầu phụ hoạ: "Âu cũng là do tuổi trẻ không đủ kinh nghiệm sống mà thôi, không phải sao?"
"Không phải không đủ kinh nghiệm, là quá ấu trĩ. Càng ấu trĩ không chín chắn bao nhiêu, càng dễ ôm ấp giấc mộng hoang đường bấy nhiêu."
Kim Jo Sun nhẹ gật đầu: "Thế tử quả thật đang ôm ấp giấc mộng ấu trĩ. Nhưng mà, cho dù là vọng tưởng thì hắn cũng thật sự đang trù tính kế hoạch. Đây cũng là sự thực. Về sau phải có đối sách thế nào cho chuyện này đây?"
Nhận thấy sự lo lắng trong giọng nói của Kim Jo Sun, Lee Si Ji chắp tay: "Đại nhân, người lo lắng quá rồi. Cần đối sách gì chứ. Cho dù hắn thông minh đến đâu, thì một mình hắn có thể làm gì? Theo lẽ thường, chính trị nhất định phải lấy những mối quan hệ làm điều cơ bản. Người cố chấp như thế tử điện hạ thì không làm được gì đâu."
"Vậy sao?"
"Không phải nói vì bách tính mà làm chính trị sao? Nói muốn sáng tạo quốc gia lấy bách tính làm chủ nhân? Là ai đang quản lý những bách tính ấy? Chẳng phải chính là sĩ phu chúng ta ư? Sáng tạo quốc gia lấy bách tính làm chủ nhân, mà người quản lý bách tính lại là chúng ta, cứ như thế làm chính trị à? Có lý sao?"
Những người xung quanh cũng lên tiếng tỏ vẻ tán đồng.
"Đúng đấy, để những bách tính ngu xuẩn làm chủ nhân của quốc gia này, đúng là lời nói khiến người ta nóng giận. Bách tính là thành phần chúng ta bảo sao thì phải làm vậy, kéo đến đâu thì phải đi đến đó. Mặc kệ đến chuyện bách tính đui mù mà còn nói ra những lời đó, chậc chậc."
"Bách tính ngu xuẩn làm sao mà biết những tư tưởng cấp cao như chính trị, sẽ hiểu những đạo lý trong thiên hạ sao?"
"Chính trị chính là kinh nghiệm. Thế tử điện hạ tuy rằng rất thông minh, nhưng lại không có kinh nghiệm, không có kinh nghiệm đấy."
"Vậy nên mới ôm ấp giấc mơ hoang đường kia đúng không?"
"Một người hiểu chuyện dù không mấy tài ba cũng còn hơn một người cái gì cũng biết nhưng lại không biết thời thế. Thế tử điện hạ là một bậc anh tài bác học tinh thông, nhưng đáng tiếc lại không biết thời biết thế gì cả."
"Không, thế tử điện hạ chỉ cần ngồi ngoan trên vị trí kia là được, những chuyện phức tạp thì cứ giao cho chúng ta là tốt rồi. Tuân thủ những luật lệ trong cung đã đủ phiền phức rồi mà còn đòi tham chính, đúng là tham lam, tham lam quá mà."
"Đem những nỗ lực của chúng ta suy nghĩ quá đơn giản, kết quả không thể không từ bỏ, tìm đến chúng ta nhờ giúp đỡ thôi."
Ngay lúc mọi người đang bàn luận sôi nổi, cửa mở ra, một tâm phúc của Kim Jo Sun lẳng lặng đi vào phòng. Tên nọ đến bên tai lão nhỏ giọng bẩm báo điều gì đó rồi đi ra ngoài.
Cạch!
Đó là tiếng Kim Jo Sun đặt ly rượu xuống bàn.
"Trong cung vừa truyền đến tin tức."
Trong phòng lập tức yên tĩnh lại.
"Thế tử điện hạ đang triệu tập người của Thiên Minh Đường."
Không khí trong phòng liền đông cứng.
Thiên Minh Đường là người thế nào?
Tuy rằng cũng thuộc phái lão luận như họ, nhưng là một thế lực khác của ngoại thích An Đông, đi nghe việc triều chính ngày đầu tiên mà đã gọi họ là sao?
Đối với tốc độ phản ứng nhanh chóng của thế tử, mọi người liền á khẩu. Cái này cứ như đã sớm biết họ sẽ bày ra hoạt động như thế nên đã chuẩn bị đối sách từ trước vậy.
"Ha ha, thế tử điện hạ quả thật vô cùng cố gắng."
Không biết là ai phá vỡ sự yên tĩnh trước, cười một cách lớn tiếng. Tựa như nhận được tín hiệu, những người đang căng cứng khuôn mặt ở đây cũng dần thả lỏng.
"Dường như là vì muốn khống chế chúng ta nên mới làm thế... ha ha... lại có thể có cách nghĩ đáng yêu như thế, nhưng mà... vô ích thôi."
"Thiên Minh Đường sao? Ha ha ha."
Tiếng cười khắp nơi này nơi kia, nhưng tiếng cười lần này không giống với tiếng cười lúc trước, không cách nào xoá bỏ được không khí ngượng ngùng trong phòng.
Mà không giống với vẻ bất an như đang ngồi trên bàn chông của mọi người, vẻ mặt của Kim Jo Sun chẳng có chút mảy may thay đổi nào.
"Đúng là người thông minh lanh lợi, Sung phủ đúng là không khác với người khác." Kim Jo Sun quét mắt nhìn mọi người trong phòng, nói tiếp: "Tình huống dường như đã phát triển theo hướng chúng ta không muốn nhìn thấy rồi."
Bốn phía nổi lên âm thanh kháng nghị.
"Chỉ là nhìn tạm thời có vẻ như thế thôi, rồi sẽ nhanh chóng quay lại như cũ. Bất kể điện hạ làm gì cũng sẽ có ích sao? Kết quả người dẫn dắt quốc gia này còn không phải là chúng ta ư? Thiên Minh Đường? Những tên mang theo chủ nghĩa lí tưởng sách vở ấy biết thế nào là hiện thực sao? Thế tử sẽ mau chóng biết được ưu điểm của An Đông chúng ta thôi."
"Đúng vậy."
"Nói đúng lắm."
"Rõ là giấc mộng Trang Tử, thế tử điện hạ đang mang giấc mộng hồ điệp, bất kể lúc mới đầu thuận lợi thế nào đi nữa, đứng trước bức tường to lớn hiện thực cũng phải bó tay chịu trói. Đến lúc đó, thế tử không còn cách nào khác mà đến tìm chúng ta xin giúp đỡ thôi."
"Không, sẽ quỳ trước mặt chúng ta mà cầu xin giúp đỡ."
Không biết là do ai đã ngạo mạn nói như thế, nhưng chẳng ai phản đối cả.
Mới đó mà bầu trời bên ngoài đã dần tối đen, các đại thần uống say đứng lên xin phép cáo lui.
Trong căn phòng trỗng rỗng sau khi mọi người đều đã đi, Kim Jo Sun cho mọi người hầu lui xuống rồi lấy một tờ giấy trắng ra vẽ tranh.
Qua một lúc, dùng thủ pháp điêu luyện để múa bút, trên tờ giấy trắng dần xuất hiện nhiều đường nét màu đen. Những đường vẽ này nối với nhau, tạo nên bức tranh mà lão hy vọng.
Lúc này có người mở cửa tiến vào phòng, đi từng bước về phía Kim Jo Sun.
"Lại đang vẽ cá chép sao?" Yoon Sung ngồi xuống vị trí đối diện Kim Jo Sun, hỏi.
Chỉ mới mấy ngày mà Yoon Sung đã thay đổi rất nhiều. Trước kia bất kể lúc nào trên mặt hắn luôn xuất hiện nụ cười ấm áp, nhưng hiện giờ trên mặt hắn chẳng có gì cả, lạnh nhạt bình tĩnh.
Kim Jo Sun không ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: "Lúc trước chỉ có mỗi phần mắt của cá khiến ta không hài lòng. Sau khi biết việc điện hạ đã làm hôm nay thì chẳng còn chỗ nào hài lòng nữa. Đầu cũng lệch, mình cá cũng không đẹp, vây lưng cũng không uyển chuyển, chẳng biết là làm sao nữa."
"Trong lòng rối loạn, vẽ tranh cũng sẽ loạn. Chuyện gì vậy? Là chuyện gì khiến gia gia phiền não như thế?"
Kim Jo Sun gác bút, ngẩng đầu nhìn Yoon Sung: "Thế tử đã gọi người của Thiên Minh Đường vào cung."
"Vậy sao?" Yoon Sung trả lời khô khốc.
Kim Jo Sun gật đầu, tiếp tục nói: "Trông có vẻ như thế tử đã đoán được mọi việc."
"Chẳng phải thế tử là người rất thông minh sao?"
"Phải, là người rất thông minh."
"Ngày đầu tiên thay quân vương nghe việc triều chính đã gọi họ vào cung, chưa hẳn đã có nghĩa là biết trước hành động của chúng ta."
"Tuy rằng biết là người rất thông minh, nhưng không ngờ lại ứng biến nhanh như thế. Nếu là như thế, những cố gắng của chúng ta chẳng phải đã uổng phí ư? Đúng là bị người ta tát một bạt tai."
"Người của thế tử đi vào bổ sung những chỗ còn trống trong triều, chắc chắn sẽ thay thế luôn những kẻ không nghe lời. Các đại thần nói
"Đều cảm thấy chuyện không có gì gấp gáp."
Vậy nên mới càng không hài lòng. Bởi vì các đại thần đều không hề nhận ra tình hình nghiêm trọng đến mức nào.
"Người ta chỉ nhìn thấy những thứ mình đã từng trải qua, cũng sẽ tin những thứ mình muốn tin."
"Cháu đang nói là họ quá ngu ngốc sao?"
"Điện hạ là người vô cùng ưu tú."
"Đúng là như thế."
"Gia gia cảm thấy thế tử điện hạ sẽ xuất hiện thế nào?"
Nghe thấy câu hỏi của Yoon Sung, Kim Jo Sun nhìn thoáng qua bức tranh. Lee Young sẽ trở thành cá chép trong nước một cách dễ dàng, điều này thật sự châm chọc lão.
"Hắn rất cố chấp, không biết thoả hiệp, giỏi giang lại còn quả cảm. Thế tử điện hạ như thế về sau sẽ trở nên thế nào ta cũng không dự liệu được."
Nói rồi Kim Jo Sun lại nhìn về phía Yoon Sung.
Ở đây cũng có một nhân tài kiệt xuất. Hiểu rõ thế giới như lòng bàn tay, đôi mắt quan sát thế giới hoàn toàn không thua kém thế tử, Yoon Sung có cái tài hãm hại người khác. Hơn nữa, y là người biết thoả hiệp, lúc cần thiết cũng có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Có chuyện biết rõ là bất nghĩa nhưng vẫn có can đảm ra tay. Đế vương trời sinh chẳng phải đang ám chỉ đứa bé này sao?
Ánh mắt Kim Jo Sun nhìn Yoon Sung tràn ngập tiếc nuối.
"Cháu cảm thấy sao? Thế tử về sau sẽ trở nên thế nào?"
Yoon Sung nhàn nhạt trả lời: "Thế tử điện hạ sẽ nắm chắc khuyết điểm này mà trưởng thành."
"Khuyết điểm này?"
"Điều thế tử muốn là khống chế An Đông, vậy nên sẽ cài người của mình vào trong triều đình."
"Cho nên sẽ tiêu trừ những người thuộc vị trí đó, nhưng trong cung có pháp độ nghiêm ngặt, muốn làm thế cũng không dễ dàng."
"Vậy nên mới phải tìm thấy khuyết điểm để cách chức."
"Là đang nói đến khuyết điểm gì?"
"Cái gì cũng được, cái thế tử cần là danh phận, chỉ cần tìm được cái cớ, thì kiểu gì cũng có thể nói được."
"Sẽ dễ dàng làm như thế nào?"
"Đơn giản hơn tưởng tượng nhiều." Yoon Sung dùng vẻ mặt lạnh nhạt tiếp tục nói: "Vàng không thể nguyên chất, người không ai hoàn hảo."
***
"Ta muốn như thế, tiên sinh nghĩ thế nào?"
Nghe thấy câu hỏi của Lee Young, Jung Ak Yong lâm vào trầm tư. Suốt 3 canh giờ, thế tử đem kế hoạch và suy nghĩ của mình ra nói hết cho Jung Ak Young nghe. Kế hoạch này rõ ràng phải tiêu tốn rất nhiều thời gian, Jung Ak Yong trong lúc nghe thế tử nói đã thở dài mấy lượt.
Kế hoạch của thế tử rất lí tưởng, không khoa trương chút nào. Hơn nữa, theo đuổi thứ không giống với hiện tại vậy mà không mất cân bằng. Thậm chí thuận lợi và khó khăn, tiến độ sự việc đều đã vạch ra rõ, đến mức chẳng còn chỗ nào để chỉ vẽ nữa.
Thế tử có ý chí to lớn đến vậy sao?
Thế tử điện hạ không phải người chỉ biết mơ mộng đơn thuần, ngay từ ban đầu đã vì những sinh linh khổ sở trong quốc gia này mà khổ tâm trù tính rồi.
"Nếu là như thế, thế giới mà thế tử mơ ước chắc chắn sẽ đến, chỉ là, lo rằng sẽ có vài người phản kháng. Càng sở hữu nhiều thì những thứ họ nhận được càng nhiều, họ sẽ không giao những thứ mình đang sở hữu ra đâu."
"Cho dù không muốn giao cũng phải khiến họ giao ra. Ta muốn làm như thế. Sau khi trải qua thời gian lâu dài, họ rồi sẽ biết, thì ra thứ họ tưởng là của họ hoàn toàn không phải là của họ."
"Muốn thực hiện nhiều kế hoạch như vậy, thời gian không đủ."
"Vậy nên phải nghĩ bước đầu cho tốt."
"Nước chảy càng mạnh, cá càng dễ nhảy."
"Joseon tựa như một ao nước tù, thời gian qua lâu mà không thay đổi, cứ bị nhốt ở đó, đang trở nên mục ruỗng, tản ra mùi hôi thối. Muốn cứu nước chỗ này, thì nhất định phải phá đi thứ đang cản dòng chảy, chỉ cần như thế, nước sạch sẽ lại chảy đến."
"Phá vật cản dòng chảy tuyệt đối không hề dễ dàng."
"Có lúc so với nhìn về nơi xa thì nên tập trung tinh thần vào những nơi xung quanh. Đừng gấp gáp, từ từ khơi thông dòng chảy, một lúc nào đó sẽ nhìn thấy nước trong."
Jung Ak Yong cười to mấy tiếng: "Ta đã hiểu đây là ý gì rồi. Nhưng cũng không thể thiếu người cùng chung sung nghĩ đả thông dòng chảy được. Tuy rằng hiện tại vẫn còn nhiều chỗ bất tiện, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ cần đến đúng không? Rồi sẽ có người nhận ra cần thiết phải khơi thông dòng chảy thôi."
"Vậy nên phải khuấy nước chết lên, để những thứ dơ bẩn bên dưới dòng nước nổi lên bề mặt, họ sẽ không thể không thừa nhận rằng bởi vì là nước tù, bị vật cản dòng chảy nên đã hư thối rồi."
***
"Hai dà." Do Ki thở ra một hơi dài, ngồi xuống bên cạnh Ra On: "Thế tử điện hạ lại trở về dáng vẻ trước kia rồi. Hong nội quan, không sao chứ? À không, người không sao chứ?" Vừa rồi nói chuyện với Ra On vẫn theo thói quen không dùng kính ngữ nên Do Ki lập tức sửa miệng: "Trời ạ, xem ta này, ta vẫn như xưa. Đã trở thành người của thượng thiện rồi mà vẫn không dùng kính ngữ."
"Không có gì, đừng như thế. Tuy là may mắn được thăng chức nhưng vẫn là tay mới chẳng biết chuyện gì mà thôi."
"Cho dù là thế, trong cung có pháp độ mà. Về sau ta sẽ cẩn thận, cho dù có thiếu sót ở đâu thì cũng bao dung cho ta nhé."
"Đương nhiên rồi."
Do Ki nhìn khuôn mặt mỉm cười xinh đẹp của Ra On, lắc lắc hai gò má núc ních thịt, nói: "Thật sự không sao chứ?"
"Huynh đang nói thế tử điện hạ sao?"
Do Ki gật đầu: "Gần đây không khí ở Đông Cung Điện rất căng thẳng. Cho dù biết Hong nội quan được thế