(Quan viên thông lí viện chính tam phẩm không phụ trách tốt quá trình điện bái, vậy nên, tiền lễ tào phán thư Lee Si Ji, Kim Jae Jang và lễ tào phán thư Kim Yi Kyo sẽ bị giảm bổng lộc 2 tháng.)
Ngày thứ 4 thay quyền nghe việc triều chính.
Lee Young tổ chức điện bái Thái Miếu, Cảnh Mộ Cung, Anh Chiếu Điện, Trữ Khánh Cung. Đế vương tham bái cung điện, Tông Miếu, Văn Miếu. Trong quá trình này, Lee Young đã nổi trận lôi đình với các quan viên. Những người phục trách điển lễ sơ sót, trình tự lễ thiếu hụt, đồ dâng lễ có cái đã bị hỏng.
Lee Young giận dữ khiển trách các quan viên có liên quan: "Người mà ngay đến pháp độ và quy trình cơ bản trong cung cũng không biết thì sao quản lý được quốc sự?"
Đối với lời chỉ trích sắc bén như đao ấy, các đại thần chẳng dám ngẩng đầu.
Sau chuyện đó, Lee Young bắt đầu cường điệu những việc lễ nghĩa với quan viên, thậm chí còn tiến hành tra hỏi kiến thức về trình tự và nghi thức điển lễ phức tạp với họ, kết quả, không có quan viên nào nắm được pháp độ phức tạp trong cung. Lee Young lập tức nắm chặt lấy chuyện này, mỗi lần cử hành hoạt động đều sẽ chỉ ra chỗ không thỏa đáng, sau đó nghiêm khắc xử phạt. Tuy rằng cũng có người phản kháng, nhưng Lee Young lấy lí do lễ nghĩa chu toàn mới là hiếu trung với tổ tiên, còn ai dám phản bác.
"Họ có thể ngồi ở vị trí này, đều là nhờ có ân đức của tổ tiên và phụ mẫu. Người mà ngay đến tổ tiên cũng không thể thờ phụng cho đúng thì sao quản lý quốc gia? Ngay đến chuyện cơ bản cũng không làm được thì không có tư cách ở trong cung."
Tương tự như thế, Lee Young dùng lễ nghĩa để tấn công quan viên trong triều.
Vì thế, các quan viên đều run rẩy trong sợ hãi, không biết lúc nào cái mũ bất trung bất hiếu với tổ tiên lại bị chụp xuống đầu. Còn những người đã bị mũ chụp xuống rồi thì cúi thấp đầu chẳng dám ngẩng lên, chỉ mong sao khổ nạn này mau chóng chấm dứt.
"Ha ha ha, không ngờ sẽ dùng cách thức này mà xuất hiện." Kim Jo Sun bật cười.
Vì vốn đã dự đoán được Lee Young sẽ bới móc sơ sót từ các quan viên, nhưng không ngờ lại lấy lễ làm vũ khí. Vì thế tử công kích ở chỗ không ai ngờ, nên dù đã qua nhiều ngày mà vẫn chưa có cách đối phó. Tri thức có thể dùng sách để bù lại, đến lúc cần lấy ra đọc cũng được. Nhưng lễ là tâm trạng thể hiện từ nội tâm, phải trải qua kinh nghiệm lâu dài, không cách nào bổ sung kịp trong thời gian ngắn.
Kim Jo Sun vừa cười vừa nhìn về phía trước, Yoon Sung đang nghiêm chỉnh ngồi ở đó. Dùng ánh mắt tràn đầy hài lòng nhìn tôn tử, lão lại lần nữa mở miệng.
"Chuyện diễn ra quả nhiên giống như cháu đã nói, sao cháu biết được?"
Yoon Sung điềm tĩnh trả lời: "Thế tử điện hạ là người hành sự rõ ràng quyết đoán. Với người có tính cách như hắn, chỉ có thể nắm giữ tâm tư nội tâm, rất khó dự đoán hành động của hắn. Chỉ cần không xuất hiện tình huống bất nghĩa hoặc không thỏa đáng thì biến số sẽ không lớn."
"Rất nhiều người không dự đoán được hành động của điện hạ."
"Bởi vì đầu óc họ quá chậm chạp, sao có thể theo kịp suy nghĩ của thế tử điện hạ."
"Ta cũng chỉ nghĩ được không biết liệu hắn có làm được thế không chứ không dám chắc. Hắn làm được đến mức này, ta không hề lường trước được."
"Nếu đã không có tài năng có thể đoán được tâm tư của hắn, sao có thể trù tính tỉ mỉ được đây? Nếu có thể đạt được trình độ đó, chắc chắn có thể làm được rất nhiều chuyện."
Kim Jo Sun vuốt chòm râu suy tư rồi nói: "Hành động của thế tử quả là khiến người ta kinh ngạc. Rất bí mật, rất kín kẽ. Xem ra không giống như là kế hoạch mới chỉ ngày một, ngày hai."
"Càng là kế hoạch trông có vẻ hoàn hảo lại càng có nhiều lỗ hổng."
"Vậy sao?"
"Ý đồ của thế tử điện hạ rất hay, nhưng có khuynh hướng quá nhanh. Tựa như cứ một mực cắm đầu mà đi đường dài, chẳng có giờ nghỉ để ngắm nhìn phong cảnh. Hoặc cũng giống như không dừng lại thở mà cứ chạy mãi, như vậy người chạy cùng sẽ càng lúc càng ít."
"Ý cháu là đánh mất nhân tâm sao?" Kim Jo Sun vuốt cằm: "Cháu nói đúng. Thậm chí dù là buôn bán nhỏ, nếu sinh ra tham lam với tài sản thì cũng sẽ thất bại. Nếu ép buộc nhân công quá đáng thì sẽ dẫn đến phản kháng. Thế tử xem ra không biết đạo lý đơn giản này rồi."
"Nghe ra thì có vẻ lần này phải tuyển chọn lại nhân tài mới."
"Vậy sao? Kết quả vẫn giống như chúng ta dự đoán thôi, ta nói có đúng không?"
"..." Nghe gia gia nói, Yoon Sung lấy sự im lặng như ngầm thừa nhận để trả lời.
"Quả nhiên... quả nhiên là tôn tử của Kim Jo Sun ta."
"Không trân trọng người cũ, cũng sẽ không biết trân trọng người mới. Kết quả, thế tử điện hạ sẽ mất đi ngoại thích thân thiết nhất."
Kim Jo Sun gật đầu: "Một giọt máu đào hơn ao nước lã. Càng là lúc khó khăn khổ sở, máu mủ lại càng có thể trợ giúp lẫn nhau, nhưng thế tử điện hạ là tự mình cắt bỏ máu thịt của mình. Về sau nếu xảy ra chuyện lớn thì không có ai đứng ra vì hắn."
Yoon Sung nhìn về phía gia gia, nói một câu ý vị sâu xa: "Chuyện lớn đó chẳng phải do ngoại thích mang đến sao?"
"Ha ha ha, sao có thể chứ?" Kim Jo Sun cười lớn tiếng.
Yoon Sung chỉ trầm mặc nhìn gia gia cười.
Cứ như thế qua một lúc.
Kim Jo Sun ngừng cười, ánh mắt sáng quắc nói tiếp: "Ta lo lắng thế tử điện hạ sẽ lại làm ra chuyện hoang đường gì nữa."
"Tiểu tôn chỉ lo lắng thế tử điện hạ liệu có xảy ra chuyện mất mặt không."
"Thế tử điện hạ xảy ra chuyện mất mặt sao? Có ý gì?"
"Người vì thế tử điện hạ mà mất đi tâm huyết không nằm ở số lượng, cũng có người ôm hận trong lòng. Trong số những người ôm hận với thế tử, người sáng tạo ra âm mưu cũng sẽ xuất hiện."
"Cháu đang nói sẽ có người dựng âm mưu sao? Ha ha, sao có thể, nếu xuất hiện chút sai lầm thôi thì không chỉ tự mình mất mạng mà còn liên lụy cả gia đình đấy."
"Có người xem trọng danh dự hơn tính mạng thì sao có thể bình thường được? Người u mê đầu óc chẳng phải có thể làm ra những chuyện người khác không tưởng tượng được sao?"
"Vậy ư? Đang nói những người đó à? Là người thế nào sẽ có cách nghĩ hỗn xược như thế đây?"
"Càng là người ở địa vị cao, thứ mất đi lại càng nhiều."
***
"Cái... cái gì?" Bình an phó sứ Suk Wan Soo mở trừng đôi mắt. Mới vừa nãy, thuộc hạ của hắn vừa báo với hắn một chuyện khó mà tưởng tưởng nổi: "Nói lại lần nữa, đã xảy ra chuyện gì?"
"Bách tính ở Cho San đã chạy đến kinh đô, tố cáo tội ác của quan viên, đã có 7 người chết, hơn nữa còn cướp rất nhiều tài sản."
"Lại có người như thế, lũ vô tri này lại dám!" Suk Wan Soo đập bàn mà mắng chửi.
Người đi tố cáo quan viên làm ác chính là bá tánh trong khu vực hắn quản lý, hơn nữa, viên quan vô đạo đức mà bá tánh cáo trạng không phải ai khác mà chính là Suk Wan Soo hắn.
"Không chỉ có thế."
"Còn gì nữa?" Hai vai Suk Wan Soo khẽ run rẩy.
Sự việc lần này lộ ra hắn có thể bị mất chức quan rồi, vậy mà còn lộ ra nhiều hủ bại hơn nữa. Lưng hắn bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
"Sau khi thế tử nhận được tin bá tánh cáo trạng, đã lệnh hữu thừa chỉ Kim Byung Ji của Thừa Chính Viện làm an phủ sứ, đến tận nơi tiến hành điều tra. Trong vòng một ngày, tấu chương đã xuất hiện trong triều rồi."
"Cái... cái gì? Đã trình tấu chương rồi sao?"
"Chuyện ở Cho San đều đã..."
"Lộ hết mọi chuyện rồi sao?" Suk Wan Soo xụi lơ trên đất.
Hắn lấy chuyện cấm buôn bán sâm núi với thương nhân nhà Thanh ra làm cớ mà điều tra rất nhiều chuyện buôn bán sâm của người dân. Giám quan thường xuyên ẩu đả với dân chúng trong quá trình đi đưa sâm núi, tiến hành khảo vấn tàn khốc, từ đó dẫn đến 3 người mất mạng. Bách tính không chịu được bạo lực từ quan viên bắt đầu bán nhà bán đất để mua sâm núi từ quan viên. Những ai không mua được thì phải nộp phạt rất nhiều tiền và tài sản. Mà số tiền mồ hôi xương máu này của bách tính đều chảy vào túi Suk Wan Soo, chuyện bắt ép người dân mua sâm núi chỉ là cái cớ để cướp của do hắn bày ra thôi.
"Chết rồi, ta sắp chết rồi." Suk Wan Soo hoảng sợ vô cùng.
Chuyện lần này không chỉ có cách chức quan là có thể giải quyết, có khả năng khó mà giữ mạng.
"Chuyện này phải làm sao đây?"
Tuy rằng hắn đã tặng rất nhiều quà cáp cho các quan viên thân thiết ở kinh đô rồi, nhưng họ lại chẳng trả lời cho hắn lấy một câu. Mặc kệ thế nào, chắc chắn họ đã phản bội hắn.
"Lũ người này chẳng có nghĩa khí gì cả."
Buổi tối, Suk Wan Soo cuộn mình thật chặt trong ổ chăn rồi có một quyết định cực đoan.
"Bất kể thế nào, không thể ngồi đây chờ chết được. Thế này cũng chết, thế kia cũng chết, chẳng có gì khác biệt. Nếu đã không thể tránh khỏi cái chết thì không thể chết một cách vô nghĩa được."
"Người đang nghĩ gì vậy?"
Nghe thấy gã hầu hỏi, ánh mắt Suk Wan Soo lập lòe tỏa sáng, thấp giọng nói: "Ta đi cầu kiến một người."
"Không phải là..."
"Nghe nói thế tử điện hạ đang thị sát dân tình ngoài cung, nhân lúc này xử lý mọi chuyện chẳng phải được rồi sao? Nếu hắn đột nhiên xảy ra sự cố mà qua đời, thiên hạ sẽ đại loạn, lỗi lầm nhỏ mà ta phạm phải sẽ lập tức bị quên lãng thôi."
"Nhưng mà... sao có thể..."
Gã hầu lộ ra vẻ do dự, Suk
"Nếu chuyện bê bối của ta bị lộ ra ngoài, ngươi nghĩ bản thân ngươi sẽ bình an vô sự sao? Bất kể thế nào cũng đều phải chết, nếu đã là vậy, mạo hiểm làm chút chuyện có hy vọng chẳng phải càng tốt hơn ư?"
"Tiểu nhân tuân lệnh."
Suk Wan Soo sau khi đưa ra quyết định nguy hiểm kia, lập tức tìm cớ cho mình: "Năm nay xảy ra đại hạn hán, người chết đói vô số. Có rất nhiều người cho rằng thay vì chết đói thì để tay mình nhuốm máu còn tốt hơn. Có phải bởi vì sai lầm của quân vương dẫn đến một quốc gia đang yên lành phải hứng chịu tai họa? Đây có thể chính là ý chỉ của ông trời gửi đến bậc vua chúa của quốc gia này."
***
Mùa đông dài không biết từ khi nào đã biến mất, vùng chân núi lúc trước bị tuyết trắng che phủ đã dần dần được chồi non màu xanh bao trùm. Trong sự ấm áp còn hơi lẫn chút giá lạnh, những đóa hoa vẫn chưa hé nở nhưng đã có thể cảm nhận được những sự sống mới đang lan tràn khắp bốn bề.
Một ngày mùa xuân đang cận kề, Lee Young và Ra On đi dạo phố cùng nhau. Đường phố hôm nay có rất đông người qua lại, trong hoàn cảnh phức tạp ấy, Lee Young đặt tay ra sau lưng nhàn nhã đi lại. Không chỉ thế, hắn còn thỉnh thoảng hỏi người bán hàng giá cả vài món hàng hắn thấy hứng thú, nếu người không biết mà nhìn thấy chắc sẽ tưởng hắn là công tử thế gia không hiểu sự đời đang chơi bời lêu lổng.
Nhưng mà Ra On đi theo Lee Young thì không nhàn rỗi nổi, nàng liên tục nhìn quanh bốn phía với vẻ mặt căng thẳng lo âu.
"Sao lại căng thẳng như thế?"
"Căng thẳng? Làm gì có." Ra On phản bác: "Nhưng mà, trong thời kì này mà ra ngoài lại không có hộ vệ, không lo lắng sao? Chuyện xảy ra trên ngọn núi tuyết nọ còn chưa bao lâu, lại không mang hộ vệ theo mà đi dạo phố, lỡ như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?"
"Ta còn tưởng là chuyện gì chứ."
"Đừng có cười, làm ơn nghiêm túc ngẫm lại đi, không khí gần đây không ổn chút nào."
Dưới những hành động tấn công của Lee Young, không khí trong triều đình hiện tại như đang đi trên một lớp băng mỏng. Nếu những ngày lạnh lẽo này còn tiếp tục nữa có lẽ sẽ xuất hiện người chết mất. Những lời đồn của cung nữ và thái giám càng lúc càng nhiều, hành động của họ cũng càng lúc càng cẩn thận. Thậm chí họ còn dùng vẻ mặt nghiêm túc mà nói.
"Con chuột bị dồn đến đường cùng sẽ quay lại cắn con mèo."
Không biết vì sao, những lời đó lại khiến Ra On sợ hãi. Vậy mà cái người đáng ra phải cẩn thận gấp bội là điện hạ Hoa Thảo, lúc này lại bình chân như vại, thiên hạ thái bình thế này đây. Chuyện ám sát trên ngọn núi tuyết chỉ mới xảy ra gần đây, vậy mà lại không mang hộ vệ theo, cứ thế nghênh ngang đi trên đường, nếu xảy ra chuyện lớn thì biết phải làm sao?
"Gần đây ta nghe nói lòng người rất loạn. Ngay lúc này người lại ra ngoài thị sát, lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?"
"Nên ta mới cố tình ra khỏi cung. Nghe nói lòng người đang rối loạn, rốt cuộc là loạn đến mức độ nào, ta không nên đi tìm hiểu à?"
"Nếu là chuyện đó thì cử người khác đi là được, chẳng phải không cần đích thân làm sao?"
"Nếu lời nói được truyền đạt qua miệng của nhiều người thì sẽ có sự thay đổi, sẽ không đầy đủ. Muốn biết bách tính đang nghĩ gì thì chỉ có cách trực tiếp đi hỏi bách tính."
"Thôi được, nói đúng lắm. Nhưng ít nhất cũng nên mang theo hộ vệ của thế tử chứ?"
"Đứng trước mặt một vị thế tử với một đống người cầm đao cầm kiếm, bách tính nào sẽ chịu nói ra lời thật lòng? Chắc chắn sẽ chỉ nói những lời dễ nghe thôi."
Nghe ra thì đúng là như thế thật, không tìm thấy lời nào để phán bác Lee Young, Ra On thở dài: "Thật sự cảm thấy vì điện hạ Hoa Thảo mà ta sống thấp thỏm không yên, sẽ tổn thọ mất."
Nhìn thấy bộ dạng mặt mày nhăn nhó đấm ngực dậm chân vô cùng đáng yêu của Ra On, Lee Young bật cười.
"Ha ha, nàng thật là."
Ngay lúc hai người đang đấu võ mồm với nhau, một nam tử từ phía đối diện Lee Young đang vội vã bước tới. Vẻ mặt hắn căng thẳng như đang bị truy đuổi, bả vai căng cứng.
Nam nhân kia thật kì lạ.
Ra On nhìn nam nhân họ, bản năng cảm thấy nguy hiểm.
"Điện hạ, đi qua bên này..."
Để kéo Lee Young tránh khỏi nam nhân nguy hiểm nọ, Ra On vừa nói vừa chuẩn bị kéo tay hắn. Nhưng ngay lúc này, người nam nhân kia lôi ra một thanh đoản đao giấu trong ngực áo xông về phía Lee Young.
"Nguy hiểm, nguy hiểm."
Ra On theo phản xạ chạy ra đứng trước mặt Lee Young, chuẩn bị nghênh đón lưỡi đao đâm vào ngực mình.
Ấy vậy mà động tác của nam nhân lại dừng lại, đã xảy ra chuyện gì? Ra On không biết nguyên nhân vì sao, nàng ngẩng đầu kinh ngạc khi thấy chuyện xảy ra trước mắt.
Trong chớp mắt, bốn bề xung quanh nam nhân nọ, hàng loạt mũi kiếm chĩa về phía gã. Mà những người cầm kiếm này trông bề ngoài đều giống như những người bình thường. Người gánh hàng đang đi giao hàng, một ông lão trông có vẻ đi đứng cũng khó khăn, vài thương nhân còn đang mở quầy bán hàng, thậm chí một người rõ ràng vừa rồi còn bận rộn lựa hàng bên cạnh họ, lúc này cũng đang cầm một thanh kiếm hướng về phía nam nhân kia.
"Bỏ vũ khí xuống."
Nghe thấy giọng nói trầm thấp nọ, nam nhân buông thanh đao trong tay xuống đất.
Trước những chuyện này, Ra On chỉ có thể há hốc. Vì khi người nam nhân kia thả đao xuống, những người xung quanh cũng đều thu vũ khí lại, tựa như đã bàn bạc với nhau từ trước, động tác đồng loạt lưu loát.
"Chuyện... chuyện này là sao?" Ra On run run hỏi Lee Young.
Tuy đã xảy ra chuyện nghiêm trọng, nhưng Lee Young trông chẳng có vẻ gì quan tâm, hắn còn đang ngắm một quầy hàng.
"Cái này đẹp