Trạch Đường Xuyên thở dài ngồi đối diện với ông nội mình.
Lão đang vi vu nước ngoài thì nghe tin cháu nội bị tai nạn, sắp xếp về thăm cháu thì bị cái tính dở dở ương ương của nó làm cho bực cả mình.
Tuy Trạch lão gia tử tuổi tác đã cao, mấy năm nay lại có vẻ lui về sau giao lại cơ ngơi cho con cháu nhưng thực chất quyền lực ông vẫn nắm chặt, gần như có thể quyết định quyền thừa kế của Trạch gia.
“Con định cứng với ta đến bao giờ?”
Lão gia tử gõ mạnh quải trượng xuống sàn.
Đường Xuyên ngồi trên ghế, một bên chân cứng đơ, một bên mặt thì bị thương để lại sẹo sâu trông ghê sợ vô cùng.
Vẻ mặt anh lãnh đạm bất cần.
Dù cho lão gia tử có đe doạ thì đối với hắn chỉ như gió thoảng bên tai.
Đơn giản vì Đường Xuyên biết trong Trạch gia không một ai có năng lực tiếp quản gia nghiệp hơn anh cả.
“Con nói rồi ông nội.
Con không muốn kết hôn.
Tại sao ông lại bắt buộc con phải kết hôn cơ chứ?”
Trạch lão trầm ngâm một lát rồi đáp.
“Ta muốn tìm người chăm sóc cho con.
Đường Xuyên, đã sáu tháng hơn con không chịu để ai lại gần chăm sóc mình.
Con không muốn sống nữa sao?”
“Ông nội, trước kia một mình con vẫn sống tốt mà.”
Đúng là trước kia một mình Trạch Đường Xuyên vẫn sống tốt thật.
Nhưng lúc đó anh khoẻ mạnh dồi dào, người lúc nào cũng tràn đầy sức sống.
Bây giờ thì cả người tiều tụy, hai mắt bần thần không mang chút sinh khí nào.
Ngay cả bạn bè thân quen nhất cũng từ chối gặp mặt.
Trước kia Trạch Đường Xuyên là kẻ cuồng công việc.
Bây giờ hắn lại càng làm việc một cách điên cuồng hơn nữa.
Cả ngày chỉ biết vùi đầu vào công việc máy tính, tóc tai rối bù xù như một thân cây khô khốc sắp chết vậy.
“Ta nói lần cuối.
Từ đây đến cuối năm còn 4 tháng nữa con phải kiếm một người kết hôn cho ta.
Trạch Đường Xuyên con đừng tưởng con là người duy nhất có năng lực kế nghiệp thì ta sẽ nhượng bộ con.
Ta cho dù có giao cơ ngơi cho người ngoài cũng sẽ không giao vào tay kẻ chống đối ta đâu.”
Nói rồi lão gia tử chống gậy đi ra ngoài.
Ở đây thêm tí nữa lão đập chết thằng cháu của mình mất.
Trạch Đường Xuyên ngồi một mình trong phòng khách rộng lớn, nắm chặt bàn tay.
Anh biết ông nội luôn là người nói được làm được.
Anh không muốn sự nghiệp mình xây dựng bấy lâu nay rơi vào tay một kẻ xa lạ nào đó.
Trạch Đường Xuyên chống gậy đi ra ngoài.
Anh đã quyết rồi.
Kết hôn thì kết hôn.
Anh không tin người phụ nữ nào có bản lĩnh lay động được anh, càng không có bản lĩnh động đến gia sản nhà anh đâu.
————————————————————-
Một chiếc xe chạy ra ngoại ô thành phố A.
Mẹ Trạch ngồi trên xe cằn nhằn với con trai mình.
“Đường Xuyên, đây là vợ tương lai của con đó, con không định đến xem thật sao?”
Giọng nói bên kìa tỏ vẻ mệt mỏi không kiên nhẫn.
“Mẹ à, con nói rồi.
Ai cũng được.
Xấu đẹp không quan trọng, chỉ cần biết nghe lời mà thôi.
Con bận rồi.
Con cúp máy đây.”
“Con…”
Trạch mẫu thở dài.
Đối với đứa con này từ nhỏ bà đã không thân thiết lắm, bây giờ cũng khó hàn gắn lại a.
Chiếc xe dừng trước một ngôi biệt thự lớn trang hoàng lộng lẫy nhưng nhìn thế nào cũng lộ ra dáng vẻ của một tên nhà giàu mới nổi.
Quản gia của căn nhà thấy người đến là khách quý liền chạy ra tiếp đón.
“Trạch phu nhân, lão gia và phu nhân nhà ta chờ bà đã lâu.
Mời vào trong.”
Trạch mẫu gật đầu.
Bà tuy là đi hỏi cưới cho con trai nhưng vẫn vô cùng kiêu ngạo, sang chảnh.
Dù sao con gái nhà họ Hạ cũng chính là người gả cao a.
Hạ Minh Phùng thấy Trạch phu nhân đến thì vội vàng đứng lên tiếp đón, dáng vẻ lấy lòng hiện rõ khiến bà hơi khó chịu nhưng vì con trai vẫn phải ráng nhẫn nhịn.
Từ khi Đường Xuyên bị tai bạn, mẹ Trạch có chút tin vào tâm linh.
Trước khi chọn con dâu bà có đi xem một thầy bói cao tay.
Lão chỉ cho bà một quẻ ghi một chữ “Hạ” rồi không nói gì thêm.
Chính vì thế mà gia đình họ Hạ mới được chọn kết thông gia, chứ với địa vị của họ thì không đời nào.
Sau khi uống hai tách trà nhuận họng thị Hạ Minh Phùng cũng không